Page 51 - Người Làm Báo Nam Định
P. 51
Ất
Xuân Tỵ
2025 5151
lCHUYỆN VUI...
"phi be-reâ... baát thaønh nhaø baùo"(!)
ĐOÀN QUỐC
ũ Be-rê là gọi theo tiếng Tây, chứ tiếng mới vào sân em lại tưởng bác là người thôn
Ta gọi nôm na là cái mũ nồi! Ông nhà bên đi mua mạ. Khà! Khà! Đúng là “quen sợ
Mbáo Văn Yêm uống rượu vào cười hơ dạ, lạ sợ quần áo”. Mũ nồi sang hơn mũ lá. Có
hớ gọi là cái mũ niêu! Ấy thế mà một dạo mũ cái Be-rê đội vào trông cũng khác.
nồi trở thành “mốt” và không thể thiếu đối Tôi vốn người nhà quê, lại trên mười năm
với cánh phóng viên nam Báo Nam Hà. Tôi bộ đội, đội mũ bộ đội quen rồi nên ít khi ăn
đố mấy ông nào tìm được người không có cái mặc khác mốt. Thế nhưng cũng vì có cái mũ
mũ niêu thời đó. Từ ông đầu to lắm tóc, đến cho bằng anh bằng em nên cố mua một hai cái
ông đầu bé vẹo vọ gồ ghề, ông nào cũng thủ mũ đội đầu cho khỏi lạc lõng. Mấy hôm đầu
sẵn cho mình một, hai chiếc mũ nồi để trong chưa quen đội mũ vào soi gương, quay trước,
cặp. Ông Vũ Kiến Thiết, trình bày báo, người ngó sau vừa ngắm vừa cười thèn thẹn! Ở cơ
chuyên đội mũ có lưỡi trai để che cái “đầu hói quan thì đội mũ nồi, về quê, về làng thì đổi mũ!
toàn phần” bóng lọng cũng ngấm ngầm thửa
cho mình một cái mũ nồi kiểu Đức! Mũ rộng, Một lần đạp xe về quê, tôi thấy mọi người
ông đội lọt thỏm xuống cả vành tai, chen cả chỗ chăm chú nhìn mình rất lạ! Về đến nhà mới
ngoắc kính. Một hôm Văn Yêm vỗ vai tôi bảo: biết hóa ra mình quên đổi mũ nồi sang mũ cát.
- Tôi với chú kiểu người nhà quê đội không Quê tôi nông dân toàn tòng, chả ai đội cái mũ
hợp, nhưng có lẽ cũng sắm cái niêu cho bằng “niêu” bao giờ. Nhiều khi cái mũ nồi còn để
anh bằng em! Phi Be-rê ... bất thành nhà báo! dùng vào việc gói đựng hàng. Lần ấy đi công
tác cùng Văn Yêm lên Công ty Ngoại thương Lý
Thế là hai anh em lượn lờ mấy vòng chợ Nhân. Giữa trưa hè, trời nắng như đổ lửa, đạp
Rồng mà không tìm được “niêu” ưng ý! xe đến gần thị trấn Vĩnh Trụ bỗng Văn Yêm thả
Tin từ phòng tòa soạn phát ra là: Vũ Ngọc chân xuống làm phanh xe đạp miệng hô: “Stốp!
Nam, Thư ký toàn soạn có bạn nước Đức về, Stốp! Dừng chân làm tí cho nó kêu!”. Tôi chưa
có mười chiếc mũ Be-rê, giá ba trăm một đầu, hiểu chuyện gì thì anh dựng xe vào gốc cây xà
ai có nhu cầu thì đăng ký. Rốt cuộc, chẳng ai cừ, mở cặp lấy ra cút rượu nhỏ và cái mũ nồi
mua được vì đầu Tây sao nó to hơn đầu Ta thế đựng lạc rang. Văn Yêm nghiện rượu nên còn
không biết! gọi là “Yêm say”. Uống xong cút rượu, ông lại
Thế rồi cuộc chạy đua theo mốt mũ nồi cũng cười khà khà rồi cùng tôi đạp xe đi tiếp!
đạt tới đỉnh, từ ông Tổng Biên tập đến phóng Đến cổng Công ty Ngoại thương, ông ngoắc
viên thường, từ họp chi bộ đến họp cơ quan tất mũ cát vào ghi đông xe, lấy mũ nồi đập đập cho
thảy nam giới đều đội mũ nồi, đội cả bốn mùa: nó hết vỏ lạc rang còn bám trong mũ rồi đội
Xuân, Hạ, Thu, Đông... Phóng viên nhiếp ảnh
nữ Đỗ Thị Lý cũng sắm cái mũ nồi màu hồng, vào đầu. Theo ông, tôi cũng đội cái mũ nồi màu
đội vào rõ ràng nhìn xinh gái hẳn. nâu tím, xách cặp cùng ông bước vào công ty!
Một lần nhà báo Tiến Lực, người anh nhỏ, Ngày xuân kể lại chuyện vui về cái mũ nồi!
da đen nhẻm, ăn mặc xuề xòa như ông nông Chuyện nhỏ không có gì đáng nói nhưng cũng
dân, đạp xe vào Hợp tác xã Trung Thành (Vụ là cớ để nhớ về những nhà báo của một thời.
Bản) lấy tài liệu viết bài. Anh dựa xe ngoắc cái Một thời gian khó mà các nhà báo vẫn sống vui
mũ lá vào ghi đông xe đạp, xách cặp vào văn vẻ, lạc quan. Chuyện trong chuyện vui này, tôi
phòng hợp tác xã trông đến oai. Làm việc xong, bảo đảm thật trăm phần trăm. Nói sai tôi bé
anh Chủ nhiệm Hợp tác xã thú thật: Lúc bác gần bằng con kiến(!)./.
NGƯỜI LÀM BÁO NAM ĐỊNH