Page 16 - Tạp chí Lang Bian
P. 16

loại như rau tàu bay, rau nút áo và  các  quán  cà  phê,  tiệm  ăn,  kể  cả
            một vài loại khác mà tôi không biết  những nhân sĩ trí thức, những Đại
            tên nhưng rất ngon. Chú Ba cười  đức, Linh mục… và những nhân
            nói vui: “Hôm nay có khách ngoài  vật trong chính quyền Tuyên Đức
            thành vào nên mới được một bữa  Đà  Lạt  làm  tôi  có  cảm  giác  như
            cơm thịnh soạn đây!”. Trong bữa  chúng tôi đang ngồi nói chuyện ở
            ăn ông hỏi thăm tôi về gia đình,  giữa thành phố. Có những chuyện
            tôi không ngờ là ông biết rất nhiều  ông hỏi mà tôi không biết nên lúng
            về quê nội, quê ngoại của tôi; kể  túng không trả lời được, ông chỉ
            cả những người bà con xa của phía  cười nhẹ nói: “Không sao, dần dần
            ngoại tôi, ông cũng biết. Cuối cùng  cháu sẽ có thói quen nắm tình hình
            ông hỏi tôi nhiều về một người phụ  tốt  thôi”.  Tôi  ở  cơ  quan  Thị  ủy
            nữ mà tôi gọi bằng dì, tôi chỉ biết  được vài ngày, chú Ba có hai buổi
            chứ  không  thân  quen... Tôi  đoán  lên lớp cho tôi về tình hình quốc tế,
            hình như đó là người phụ nữ một  trong nước và chiến trường miền
            thời thương nhớ của ông, cho đến  Nam, trong đó ông nói sâu về tình
            lúc ấy bà vẫn chưa lấy chồng, một  hình đô thị. Là một sinh viên ham
            chút lắng đọng trong ông như gặp  tìm hiểu nên tôi thường chủ quan
            lại hình ảnh cố nhân. Qua chuyện  về kiến thức của mình, nhưng tôi
            trò, tôi nhận ra ông cũng là người  lại bất ngờ về kiến thức khá sâu
            đồng  hương  Tuy  Hòa,  Phú  Yên  rộng của chú Ba Dư. Ông có dáng
            với tôi. Sau bữa ăn, chú cháu ngồi  dấp của một nông dân nhưng hiểu
            uống trà. Ông bắt đầu hỏi về tình  biết của ông thật phong phú, ông
            hình trong Đà Lạt, tôi báo cáo tất  đã trang bị cho tôi rất nhiều nhận
            cả những gì tôi biết, nhất là tình  thức  mới  với  cách  lập  luận  khá
            hình tư tưởng trong sinh viên học  khoa học để tôi nhận ra rằng: Hiểu
            sinh và lực lượng giáo chức, tình  biết của mình còn nhiều hạn chế,
            hình  đời  sống  trong  dân…  Ông  thậm chí có cái còn sai lệch. Sau
            hỏi thêm khá kỹ về dân làm vườn,  này tôi còn được biết ông không
            dân lao động tự do, dân mua bán  chỉ  thuyết  phục  được  đám  sinh
            và nhất là lực lượng tiểu thương  viên chúng tôi mà cả các giáo sư
            ở  chợ  Đà  Lạt.  Tôi  bất  ngờ  khi  (từ thường gọi các thầy giáo dạy
            ông hỏi tên mấy chị, mấy bà má  trung,  đại  học  thời  đó)  nhà  văn,
            ở chợ Đà Lạt từng giúp đỡ hỗ trợ  nhân  sĩ,  trí  thức…  trong  thành
            cho phong trào tranh đấu của sinh  cũng đều cảm phục ông cả về trí
            viên học sinh. Qua chuyện trò, tôi  tuệ và nhân cách. Nhân các dịp Tết
            ngạc nhiên vì ông biết rất nhiều về  hoặc hè anh em nội thành chúng
            Đà Lạt, từng con đường, góc phố,  tôi thường được triệu tập ra căn cứ


                                               16
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21