Page 19 - Báo Lâm Đồng - Số Tết Dương Lịch
P. 19
TẾT DƯƠNG LỊCH 19
nhuận bút của anh, em chỉ vẩy tay cũng ra”. Anh có phần THI PHONG
tự ái, nhưng lại giật mình thấy là mình tự ái vặt. Bởi, Ngà Nhô lir vong
nói đúng quá! Dăm trăm ngàn trần trụi ấy thì có gì đáng
kể? Trong anh là khoảng trống, là nỗi buồn. Cái nỗi buồn
của kẻ đơn độc, của kẻ thiếu sự đồng cảm, sẻ chia. Ngà Về đây uống tết mừng lúa mới
chỉ nhìn thấy số tiền ít ỏi đó, mà không chịu thấy nội tâm Nhô tơnơm hơi men chới với
chồng mình, không hề biết đến những trăn trở của anh. Nhô lir vong Chau Sre Djiring
Có lẽ vì thế mà cuộc sống giữa anh và Ngà thường nặng Uống mừng người làm ruộng Di Linh...
nề. Anh biết thế, nhiều lúc cũng muốn thay đổi, muốn bỏ
quách “nó” đi cho yên ấm cửa nhà. Nhưng, quả là không Về đây uống tết mừng cơm mới
thể vượt qua được, bởi, anh đã trót “là mình” mất rồi. Thịt nướng cơm lam thơm nếp xôi
Hình như anh bị “ma ám”, không thể không viết. Có thể Mình dựng lại cây nêu cổ đại
anh viết dở, thậm chí là rất dở, nhưng trong anh có một Giữ chút nguyên sơ màu huyền thoại...
niềm đam mê, trăn trở, bắt anh phải viết, phải lao tâm khổ
tứ. Những lúc anh lặng lẽ ngồi vào bàn, là những lúc Ngà Yal yau - chuyện xưa của già làng
khó chịu nhất. Kể ra, để giữ được gia đình yên ấm cho Đâu rồi em giã gạo đêm trăng
đến ngày hôm nay, cả anh và Ngà đều phải cố gắng nhiều Máy xát trong làng mình đỡ mệt
lắm. Có lần Nhật nghe Ngà bảo con: Rượu chưa ủ kịp đón khách sang...
- Bố con là người đáng trọng. Cái gì cũng giỏi, trừ
mỗi làm ra tiền. Choé nhỏ nhô tơnơm mình soai
Anh làm như không nghe thấy, lặng lẽ xoay xoay Nhô lak cạn bình bọn mình say
chén trà, nhưng cũng thấy ấm lòng. Nhô nhùl soai tep anh kờn vic
* * * Uống say muốn ngủ sàn nhà đây...
Tuần hương trên mộ cha đã tàn. Trời đã tối hẳn, khu Minh họa: H.An
nghĩa địa mờ sáng nhờ ánh điện từ thị xã hắt ra. Nhật Nhô lir vong - uống đậy kho thóc
đứng dậy thắp thêm tuần hương rồi lạy ba để về. Vừa ra Thóc đầy rồi Me Kòi đừng đi NGUYỄN NGỌC PHÚ
đến cổng, một chiếc xe máy đâm sầm tới anh cùng với Yàng thương Kòn Chau ta khó nhọc Tết quê ra đảo
tiếng quát hỏi: Mẹ thương cho mình nhiều cà phê...
- Nhật phải không?
- Tao đây! Sao biết tao ở đây? Bon làng chưa có Yàng cà phê Hoa đào mới bén hơi xuân
- Tao vào nhà, anh Dương bảo mày ra đây, nhưng sao Hạt đỏ căng tròn ơn thần lúa Lá dong cuộn mình ra đảo
về muộn thế? Lễ ăn trâu mình Nhô sa rpu Trang thơ vừa thơm mực báo
- Lâu quá mới về được, tao muốn ngồi lâu với cụ. Mẫu hệ kòn klau theo kòn ur... Quà quê vỗ nhịp mạn tàu.
- Đi thôi! Dũng nói và quay đầu xe đi trước. Đến đầu
thị xã, Dũng rẽ vào một quán cà phê. Đây là một quán Thương yêu gái trai mình theo nhau Lính già, lính trẻ như nhau
vườn, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy - Cà phê quán “Em Me bàp - mẹ trước mà cha sau Sóng biển viền quanh ngực áo
tôi” ngon mà cũng rất “em tôi”, mày vào rồi sẽ thấy. - Nhô tơnơm - rượu cần một choé Hải Âu chao mình báo bão
Dũng nói và dắt Nhật vào một bàn tối sâu mãi trong. Thương nhau ai bắt bẻ chi nhiều... Cá heo ríu rít gọi bầy.
- Tên quán nghe cũng đã ngon - Nhật tủm tỉm cười.
- Mày về sao không đưa vợ con về luôn? Về đây uống tết ơ người ơi Tết quê ra đảo sum vầy
- Các cháu mồng năm Tết đã phải đi học nên không Kòn Chau - con người, con của người Mẹ gửi thêm chùm hạt giống
về được. Tao định mồng ba đi Hạ Long, ra chỗ cái Loan. Kòn Chau uống với Kòn Yoan - Việt Mẹ lo tháng Ba ngày rỗng
Mẹ tao năm nay ăn Tết với vợ chồng nó ngoài ấy, rồi Soai thật rồi ngủ ngoan mình ơi... Ra Giêng con có rau ăn.
quay về đây với bọn mày trước khi vào trong kia.
- Được đấy, có thể tao sẽ đi cùng mày. Ráng chiều cũng vội ghé thăm
- Bọn mày tình hình ra sao? Nhuộm bao tâm tư bịn rịn
- Bận rộn cả, thằng nào cũng phải lo kiếm tiền nên Ngôi nhà giàn: Căn hộ lính
cũng ít có dịp gặp nhau. Thằng Duy bây giờ khá nhất. Nhớ thương cả tiếng còi tàu.
Vợ chồng nó mở phòng mạch, mới tậu cái nhà mặt phố
lớn nhất nhì thị xã. Mày tính bác sĩ như nó bây giờ làm Ra khơi sóng mới bạc đầu
gì mà chẳng khá. Còn công nhân tỉnh lẻ như cái loại tao Xa bờ biển càng xanh thẳm
mà không cẩn thận thì đói, phải khéo chạy mới có cái Neo vào đất liền đăm đắm
đút mồm. Mày thì sao? Cuối trời ai thả trăng lên...
- Tao vẫn thế, vẫn “sáng cắp ô đi, tối cắp về”.
- Kể thì người như mày cũng khó hòa nhập được với
thời mở cửa này. Dũng thở dài! - Bây giờ người ta chỉ NGUYỄN ĐỨC BÁ
có mỗi cái việc là ganh đua nhau làm tiền, kiểu “đồ gàn” Giọt xuân nồng ấm
như mày lỗi thời quá. Nhưng mà… tính cách mày thế, Minh họa: H.An
biết làm sao được? Tao vẫn quý mày nhất trong đám bọn
mình. Vẻ suy nghĩ, Dũng hạ giọng nói tiếp - Tao biết mày SƠN TRẦN Mênh mang
cũng chẳng sung sướng gì. Hay là mày cố gắng thay đổi, Nhặt từ kí ức xanh một khoảng trời
sống khác đi. Theo tao, mày nên bỏ viết, kiếm việc khác Lung linh hạt nắng chơi vơi xuân hồng
mà làm, đỡ lao tâm khổ tứ mà thu nhập lại cao hơn.
Nhật nhìn Dũng như một kẻ xa lạ. Tôi về níu lại sợi mưa Gió lay
- Mày nói đúng một nửa! Nhật lên tiếng như nói với Khâu vào nỗi nhớ ngày xưa ở làng vàng cải triền sông
chính mình - Tính cách tao như thế, biết làm sao được… Tháng Giêng hoa cải trổ vàng Ru mềm dấu nhớ bềnh bồng giọt rơi
nếu sống khác đi, tao đâu còn là tao nữa. Tao vẫn sẽ Tháng Ba hoa gạo như tàn lửa rơi.
sống như đã từng sống. Vẫn phải viết! Vẫn khai bút đầu Mùa xuân
xuân, dẫu rằng chỉ lặng lẽ một mình. Tôi về nối gió lưng trời qua thung núi đồi
Ly cà phê thật ngon, đúng như lời Dũng nói. Kể ra Cánh diều tuổi dại cất lời nhớ thương Cỏ hoa khoe sắc bên đời giấc mơ
“thời mở cửa” cũng thú, ở tận cái thị xã xa lắc của anh Đồng chiều ngọn khói vấn vương
vẫn có cà phê Buôn Ma Thuột chính hiệu. Anh uống Tan vào kí ức mùa sương dịu đằm. Ngọt ngào
chầm chậm, điếu thuốc trên tay luôn đỏ lửa như một kẻ hương tỏa dòng thơ
đang tập trung suy nghĩ, chiêm nghiệm cuộc đời. Tôi về đối bóng trăng rằm Nụ hồng khẽ chạm đôi bờ yêu thương
Sáng sớm hôm sau, Dũng kéo màn. Nhật vẫn nằm Quả na, quả thị đêm nằm ngủ mơ
trong chăn, hai mắt mở to như vô cảm nhìn lên trần nhà. Bên đình tiếng trống bâng quơ Mắt em
- Tao muốn đọc cái khai bút đầu xuân của mày sau Gọi lời hát, kéo câu thơ lại gần. lúng liếng tơ vương
nhiều năm đi xa. Đêm xuân nghiêng xuống giọt sương mơ màng
- Ở trên bàn - Nhật mệt mỏi. Tôi về khi mỏi bàn chân
- Sao lại thế này! Quê nhà mưa nắng bao lần gọi tên Lời ca
Dũng giơ lên tờ giấy vẫn còn trắng nguyên. Nhưng Tôi về bởi sợ lãng quên quyện lại tiếng đàn
đã nhàu!!!... Ngẩng đầu thấy Tết trước hiên mỉm cười! Giọt xuân nồng ấm giữa ngàn hương hoa…