Page 45 - Tạp chí Nha Trang
P. 45

cho mình.                            lia bỗng một chị bạn chộp lấy phong
               Anh  Hải  có  vẻ  ngạc  nhiên  khi   thư  trên  bàn  la  lên.  Á  à,  giờ  mới
            nghe một cô bé nhà quê nói về việc   biết, ghê nha. Chị ta giơ cao bì thư
            xây dựng. Anh nói rồi rồi, chủ nhật   lên cho mọi người cùng thấy, đọc to
            anh sẽ tới.                          từng tiếng. Người gửi Lê Hoàng Hải.
               Nhưng  mới  thứ  sáu  thì  bà  nhận   Địa chỉ Trường kĩ thuật, thành phố…
            được thư anh Hải. Thư gửi bưu điện   Tỉnh…  Người  nhận:  em  Nguyễn  Thị
            dán tem hẳn hoi. Phong bì tự cắt dán   Ân…
            bằng  giấy  kẻ  ngang.  Trên  góc  trái   Chị  bạn  cố  tình  nhét  chữ  “em”
            phong thư anh ghi đầy đủ thông tin   thêm vào sau hai chữ người nhận. Bà
            người gửi như một người chính trực   chỉ cười, thản nhiên dằm ớt làm mắm
            và đúng mực. Bên trong phong thư     đường, vừa cắt xoài ra cái nắp xoong
            chỉ có mấy chữ viết giữa tờ giấy nhỏ   đựng cơm của bếp tập thể bà vừa nói
            xé từ sổ công tác, lâu ngày bà không   hẹn anh Hải chủ nhật này tới chơi để
            nhớ nguyên văn. Bà chỉ nhớ ba chữ    khoe tòa nhà này. Nhưng “bác” đổi
            “gửi em An”, đại ý anh Hải xin lỗi   ý không đi. Không đến thì thôi còn
            vì lỡ hứa chủ nhật này tới cơ quan   viết thư xin lỗi. Đúng là không ai cẩn
            em chơi nhưng anh không đi được.     thận như anh Hải. Úi giời, cay quá.
            Tất  cả  chỉ  có  vậy.  Cũng  không  có   Nào, ăn!
            câu “hẹn em lần sau” như một gia vị     Cả  bọn  xúm  vào  chiến  với  mấy
            thông thường.                        trái xoài chua, quẹt mắm, trầm trồ ở
               Đúng  là  anh  Hải!  Có  cần  phải   đây đúng mát thật. Nhìn ngoài thấy
            coi  trọng  lời  hứa  với  một  con  nhỏ   bình  thường  nhưng  vào  trong  thấy
            gà-công-nghiệp  bằng  cách  gửi  hẳn   cũng  đẹp.  Con  gà  tồ  này  vậy  mà
            một cái thư qua bưu điện không. Bà   sướng….
            buồn cười bỏ đại cái thư lên bàn rồi    Khi  đám  bạn  về  rồi,  bà  lau  dọn
            đi ăn cơm dưới bếp tập thể. Thật ra   bàn, nhìn thấy cái thư sau bình nước
            ngay sau hôm đó bà đã biết anh Hải   mới chợt nghĩ. Có khi nào mấy chị
            sẽ không đến. Làm gì có chuyện đó.   này  về  trường  phao  lên  anh  Hải
            Nghĩ lại bà còn tự ngượng vì cái sự   viết thư cho con Ân không? Lỡ anh
            trẻ con của mình. Gặp giữa đường,    Hải  nghe  được  thì  sao?  Tại  sao  bà
            rủ  rê  như  rủ  bạn  cùng  lứa.  Những   lại bỏ cái thư trên bàn không cất đi.
            người lớn khi bị con nít chèo kéo họ   Thường  mỗi khi  nhận  thư  gia  đình
            cũng  thường  ừ  àu  cho  qua  chuyện   hay bạn bè ở quê, bà đều ghi ngày
            như vậy rồi cho qua mà chẳng cần     nhận  lên  phong  bì  và  xếp  vào  hộp
            nói lại gì. Nhưng anh Hải lại không   cất cẩn thận. Nhưng đây không phải
            vậy mới khổ.                         một bức thư đúng nghĩa, không cần
               Chủ nhật đó có một nhóm ba chị    cất giữ nên bà để trên bàn từ bữa thứ
            em bạn tới chơi. Đang chuyện trò tía   sáu tới nay, không nghĩ tới nữa.



            44
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50