Page 41 - Tạp chí Nha Trang
P. 41

mặt  trang  điểm  kĩ.  Bà  tôi  lựa  chỗ   bà tôi đang nhíu trán cố nhớ, bà ta lại
            ngồi cạnh bà bạn già, chủ động quay   khẽ nhếch mép thay cho câu “Thôi
            sang  mỉm  cười  chuẩn  bị  cho  cuộc   đi, bà đừng giả bộ”.
            làm quen. May quá có bà cùng đi, tôi    Bà  tôi  không  nhíu  trán  nữa.  Bà
            cứ tưởng có mỗi mình tôi, chán chết.  nhìn ra biển khi nghe bọn trẻ ồn ào
               Nhưng  bà  già  bên  cạnh  chỉ  khẽ   thuyền buồm kia, thuyền buồm kìa.
            nhếch  mép,  không  nói  gì.  Bà  tôi  là   Bà  nói  với  tôi.  “Thuyền  buồm,  lâu
            người nhạy cảm, bà nhận thấy ngay    lắm  mới  thấy.  Vải  buồm  này  trắng
            sự  lạnh  nhạt  không  thân  thiện  từ   đẹp quá. Ngày xưa nghe nói buồm
            bà già đồng hành. Thì thôi vậy. Có   toàn  đan  bằng  lá  buông,  đi  vài  lần
            những người họ không thích bị quấy   nó ngả nâu như nón cời nón cũ”. Tôi
            rầy, cũng không nên làm phiền họ.    hiểu  đây  là  cách  bà  chấm  dứt  câu
            Bà quay qua nhìn đám con nít đang    chuyện với bà già bên cạnh, không
            ồn  ào  lau  nhau,  rồi  im  lặng  nhìn   quan tâm bà ta nữa.
            xuống mặt biển đang chuyển động         Nhưng  rồi  bỗng  nhiên  bà  như
            bên dưới. Cáp treo đang dần xa bờ.   chợt nhớ ra.
               -Bà là bà Ân phải không?             -Xin lỗi. Bà có phải phu nhân của
               Bà  già  bên  cạnh  đột  nhiên  hỏi   ông Hải ngày trước làm giảng viên ở
            trong lúc mắt bà ta vẫn nhìn thẳng   trường kĩ thuật không?
            ra biển không nhìn bà tôi. Bà tôi ngạc   -Phải… ải! – Bà kia dài giọng.
            nhiên. Ủa? Bà chỉ kêu lên một tiếng     Bà tôi bật cười. Vậy ra bà là phu
            vậy rồi chăm chú nhìn bà bên cạnh    nhân ông Hải, nay tôi mới biết. Ông
            như cố nhớ bà này là ai, bà đã quen   ấy đâu sao không đi với bà?
            hay gặp ở đâu.                          -Ông ấy không thích đi, tám mươi
               -Bà không biết tôi đâu.           rồi còn gì.
               Bà già bên cạnh lại nói, mắt vẫn     -Ông Hải tám mươi rồi à. Giờ tôi
            nhìn  thẳng  ra  biển  qua  lồng  kính.   mới biết tuổi ông ấy.
            Ngừng một tíc tắc, đúng hơn bà ta có    Cáp  treo  dừng.  Bà  già  vận  đầm
            vẻ ngập ngừng trước khi quyết định   suôn đi theo đám con cháu bà ta. Bà
            khẳng  định  chủ  quyền.  “Tôi  là  vợ   tôi đi với chúng tôi. Cả hai bà, có vẻ
            ông Hải đây”.                        không ai có nhu cầu đi cùng nhau để
               Ông Hải nào ta? Đàn ông xứ này,   tiếp tục câu chuyện. Tôi nghĩ hẳn bà
            những  người  tên  Sơn,  Hải,  Hùng,   tôi cũng muốn hỏi thăm thêm về ông
            Dũng quá nhiều, ở đâu cũng có. Nói   Hải  nào  đó  nhưng  không  còn  thời
            tôi là vợ ông Hải khác nào nói chồng   gian.
            tôi họ Nguyễn sao bà không biết!                      *  *  *
               Không nghe bà tôi nói gì, lần này    Chuyện bắt đầu từ một “cái thư”,
            bà già bên cạnh liếc mắt sang, thấy   bà tôi nói.



            40
   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46