Page 43 - Tạp chí Nha Trang
P. 43

Bốn  mươi  sáu  năm  trước,  bà  tôi   hiệu,  họ  buôn  bán  bằng  cách  đứng
            lúc đó là cô Ân mười tám tuổi. Một   ở cổng chợ, thấy ai vào chợ thì chạy
            đứa con gái tỉnh lẻ được một người   ra  hỏi  mua  gì,  bán  gì  không.  Thì
            cùng  quê  xin  cho  làm  nhân  viên   dân… gian mà! “Viễn” được xếp đầu
            phục vụ ở một trường kĩ thuật. Các   bảng vì nghề đi tàu viễn dương dễ
            sinh viên trẻ và đám bạn bè nấu bếp   làm giàu nhất. Mỗi chuyến đi về thể
            phục vụ ở đó gọi bà là Ân-gà-công-   nào  cũng  có  hàng  bãi  giá  rẻ.  Nghề
            nghiệp, hoặc gọi đùa là con Ăn.      kĩ  thuật  máy  móc  không  ở  trong
               Tiếng  là  nhân  viên  của  trường   tốp bốn ngành đó, nhưng trong mắt
            nhưng  bà  không  hiểu  gì  về  các   bà,  những  giảng  viên  trong  trường
            ngành  kĩ  thuật  máy  móc  đó.  Công   là  những  người  trí  thức,  giỏi,  phần
            việc của bà là phục vụ giảng đường.   nhiều đều lớn tuổi, đáng kính, họ có
            Cứ  sau  các  giờ  lên  lớp  hay  hướng   khó chịu nói bà sao không lau khô
            dẫn  thực  hành,  các  giảng  viên  nhà   chỗ nước đá chảy ướt trên bàn hay
            trường lại xuống phòng giải lao ngồi   nặng  lời  vì  phục  vụ  chậm  bà  cũng
            chờ bà phục vụ một suất bồi dưỡng    không dám buồn.
            nhẹ giữa giờ. Lúc đó chỉ có một chai      Nhưng  có  một  người  không
            nước ngọt kèm một đĩa trái cây hoặc   giống  mọi  người,  đó  là  anh  Hải.
            bánh. Trái cây thường mỗi suất được   Anh Hải không đẹp trai lắm nhưng
            hai trái chuối vì chuối rẻ nhất trong   có  nụ  cười  hiền.  Anh  là  giảng  viên
            các loại trái cây. Bánh là bánh bích   khoa thực hành. Tay áo thường xắn
            quy mặn nội địa, tức bánh của người   cao,  áo  hay  dính  vết  dầu.  Mỗi  lần
            địa phương tự sản xuất bằng nguyên   xuống “căn tin” dù với vẻ mệt mỏi
            liệu bột mì, lòng trắng trứng, muối   anh vẫn thường cười với bà. “Chào
            và đường  muỗng rút  mật, một loại   em buổi sáng”, hoặc “chào em buổi
            đường  mía  thủ  công.  Bây  giờ  nghe   chiều”.  Anh  sẽ  lấy  bất  kì  chiếc  đĩa
            thấy  tức  cười  nhưng  ngày  đó,  cơm   nào trong số những đĩa đựng bánh
            còn  đói  ăn  độn  đủ  thứ  vẫn  không   trái bà để sẵn, không bao giờ so đo
            đủ no mà được phục vụ nước ngọt      lưỡng lự giữa hai trái chuối lớn hay
            đóng chai vậy là sang lắm. Ngày đó   nhỏ. Khi bà mở chai nước ngọt chế
            dân  gian  có  câu  “nhất  viễn  nhì  xe   vào ly đá mang tới, anh thường nói
            tam  phe  tứ  hói”,  đó  là  bốn  ngành   “Cảm ơn em gái” hoặc “Cứ để đấy
            giàu nhất. Nhất viễn dương, nhì lái   anh”. Chỉ vậy thôi. Nhưng đó là câu
            xe,  ba  phe  phẩy  tức  buôn  bán  chợ   nhiều người khác không nói, thường
            trời, thứ tư là quan chức. Sao người   không ai nói gì. Đó là công việc của
            buôn bán chợ trời lại gọi phe phẩy?   người phục vụ, bà biết phận sự mình.
            Không biết, có lẽ bắt đầu bằng một tờ   Ngoài ra anh Hải chưa bao giờ nói gì
            báo “định danh” cho họ như vậy rồi   hỏi gì riêng bà ngoài những câu xã
            quần chúng nói theo. Đây là những    giao lịch thiệp ấy kể cả giữa căn tin
            người  không  có  sạp  hàng  hay  cửa   đông người.



            42
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48