Page 51 - Báo Bình Phước - Số Tết Âm Lịch
P. 51
trụi, khô khốc những cọng già. Đang đi, ông bác tôi
bỗng lao về phía trước. Tôi liền chạy theo.
Kia rồi! Đàn sói hơn chục con đang hình thành
vòng tròn vây quanh một con bò. Toàn con sói ác,
tai vểnh, chân cao nhóng, bụng hóp, lông vàng, răng
nhe trắng ởn. Nhưng bị vây là con bò đực, nó có một
cái sừng vẹo, rõ ràng cũng là một địch thủ lợi hại.
Hễ thấy con sói nào chạy tới sát mình là nó quẫy, nó
văng sừng đánh lại.
- Bác Du, bắn đi. Bắn cho nó dạt ra.
- Không! Tiến sát nữa!
Chúng tôi ập tới sau một bụi ruối già.
Đang đuổi theo con bò đực sừng vẹo, một con sói
già trong đàn bỗng tăng tốc vọt lên, vòng qua trước
mặt đối thủ. Và tôi nhìn thấy rất rõ cái chân trái phía
sau nó thình lình nhấc cao lên, trông rất ngạo mạn.
“Hắn đái xung quanh rồi”. Ông bác tôi thốt kêu. Quả
nhiên, con bò đực đang chạy bỗng sững lại, ngẩng
đầu lên, ngúc ngoắc cái cổ và lập tức tỏ ra có dấu
hiệu bị rối loạn phương hướng. Nước đái của con sói
xông lên cũng đủ hoa mắt con bò.
Tôi nổi gai ốc hai cánh tay trần. Và cuối cùng điều Bâng khuâng tết
kinh sợ nhất đã xảy ra. Con sói già hộc một tiếng
kêu, nhún chân, nhảy phốc lên. Con bò ò lên một
tiếng thất thanh, đầu quẫy mạnh, cuống cuồng đâm
bổ sang ngang. Con sói già bám chặt đuôi con bò và
từ trên tư thế đó, với những chiếc móng sắc lẻm như q HUYỀN TRANG
dao, hiển nhiên là nó sẽ bấu đít và thọc tay vào bụng
con bò. Tiếp đó, lũ sói con đang rượt đuổi hai bên Khi những cơn gió lạnh đầu mùa tràn về, không khí quanh tôi như thay đổi hẳn.
con bò sẽ thừa cơ nhảy bổ tới, cắn xé con bò ra thành Phố nhỏ nơi tôi sống dường như khoác lên mình chiếc áo mới. Những sạp hàng bày bán
trăm mảnh ngay lập tức. hoa cúc, hoa mai… rực rỡ cả một góc chợ và thoảng trong không gian là mùi hương đặc
Đoàng! Đoàng... oàng... trưng của lá dong, của nếp. Đứng bên khung cửa sổ, nhìn những tia nắng mỏng manh
Tiếng súng của bác tôi vang trên đồng cỏ, rền
một hồi, rồi tan dần. xuyên qua giàn hoa giấy trước sân, lòng tôi bỗng rộn ràng, bâng khuâng đến lạ. Cứ như
Lát sau, trong màn sương dày đục, bóng ông bác thế, tết ùa về trong tôi, mang theo những ký ức và cảm xúc đặc biệt.
tôi dần dần hiện ra. Súng khoác vai, tay ông kéo
căng sợi dây buộc cổ con sói ác. Chỉ xác con sói, Thuở ấu thơ, tết đối với tôi là một bức tranh nghe ba mẹ kể chuyện ngày xưa, về những cái
ông bảo tôi: đầy màu sắc. Tôi nhớ mới sáng tinh mơ mẹ đã tết thiếu thốn nhưng ấm áp tình người. Những
- Cháu trông và làm chứng cho tôi. Ờ mà tôi cũng dậy chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh chưng, câu chuyện ấy luôn làm tôi cảm thấy biết ơn vì
cần cho mọi người thấy cái móng vuốt của con sói còn cha thì dựng cây nêu trước sân. Cả gia đình những gì mình đang có.
sắc thế nào. Nó bám vào đuôi con bò mà lông đuôi tất bật từ sáng đến tối, tiếng cười nói vang khắp Những mâm ngũ quả đầy màu sắc, câu đối
nó trụi như bị dao cắt. Móng đã thế, răng nó còn sắc nhà. Anh chị em tôi chạy nháo nhác phụ mẹ đãi đỏ treo trước cửa, phong bao lì xì đỏ thắm…
đến đâu. Có thế nó mới ăn thịt con bò sạch như ta đậu, đong nếp, buộc lạt. Thời điểm ấy, chúng tôi tất cả đều gợi nhớ về một mùa tết xưa. Trẻ con
lấy dao lọc xương chớ! thường thức rất khuya, ngồi bên bếp lửa canh vẫn háo hức đón tết với những bộ quần áo mới,
Ngừng lại lấy hơi, bác tôi nói tiếp với chất giọng nồi bánh chưng. Ánh lửa bập bùng chiếu lên những bao lì xì, quà bánh từ cha mẹ. Người lớn,
tràn đầy âm sắc thật thỏa thuê: những gương mặt đầy háo hức. Mùi thơm của lá dù công việc có bận rộn đến đâu vẫn dành thời
dong, nếp chín và cả mùi khói quẩn quanh trong gian chuẩn bị để đón giao thừa. Âm thanh pháo
- Cháu ơi! Cả đời bác, không con thú nào bác ghét không gian ấm áp của căn bếp. Tất cả đều đọng hoa đêm 30, những tiếng cười, những lời chúc,
bằng con sói. Nó hại đời bác. Năm ngoái, mùa đông lại trong tôi những kỷ niệm ngọt ngào, những tất cả tạo nên không khí tết thật đặc biệt, hy
ở đây có tuyết, lừa lúc bác sơ ý, nó tới bắt một con khoảnh khắc bình dị mà tràn đầy yêu thương. vọng năm mới an lành.
bò cái của bác. Nó ăn hết trơn. Mà sao răng, móng Thời gian trôi qua, tết xưa chỉ còn thấp Đối với tôi, tết không chỉ là những ngày nghỉ
nó sắc bén quá. Nó lọc thịt con bò như ta lấy dao lọc thoáng. Cuộc sống hiện đại khiến mọi thứ trở dài hay dịp chào đón năm mới. Tết giống như
vậy. Thịt hết sạch, xương còn nguyên. Ông giám đốc nên nhanh chóng và tiện lợi hơn. Không còn một đoạn phim tua chậm, đưa tôi trở lại những
nông trường lên, xếp xương lại, vẫn còn đủ hình con cảnh cả nhà cùng nhau chuẩn bị tết từ sáng đến ngày thơ ấu. Tết gắn liền với tuổi thơ, với những
bò. Rồi bĩu môi, buông một câu: “Sói hay là người tối, không còn những ngày quây quần bên bếp giây phút sum họp bên gia đình, với những giá
mà ăn thịt con bò gọn ghẽ thế này!”. Ối giời! Oan này lửa canh bánh chín. Những món đồ tết đều có trị truyền thống luôn sống mãi trong lòng mỗi
của bác có gọi là oan dậy đất được chưa, hả cháu? thể dễ dàng mua được trong các cửa hàng, chỉ người Việt. Dẫu rằng tết nay không còn giống
Đã tưởng chỉ có vậy thì ông bác tôi lại ngửa mặt mất vài giờ dạo quanh là có đầy đủ bánh chưng, tết xưa, nhưng trong những mâm cơm chiều
lên trời, rền rã và hả hê: giò chả, cành đào, cây quất... Cảnh náo nức 30, trong nụ cười của mẹ, cái nắm tay của ba và
- Cháu ơi! 30 năm theo cách mạng không bao giờ chuẩn bị tết ngày xưa giờ chỉ còn lại trong ký ức trong ánh mắt vui tươi của những đứa trẻ nhận
bác để tư cách mình bị hoen ố. Bác không có tiền của những người từng trải qua. Thời gian như lì xì, tôi vẫn thấy rõ hồn tết.
bạc để lại cho con cháu. Bác chỉ có lương tâm trong cuốn đi những thói quen cũ và tết cũng ít nhiều Cũng như những năm trước, tết năm nay
sạch để lại cho chúng. Con bò cái bị sói ăn, rõ ràng thay đổi. vẫn là thời điểm để tôi làm mới lại các mối quan
vậy mà người ta dám nghi ngờ, dám dựng đứng lên Ban đầu, tôi có chút hụt hẫng vì những thay hệ, chăm sóc gia đình và tận hưởng những giây
rằng... Có ai mua được danh dự không, cháu? Bây đổi này. Nhưng rồi tôi nhận ra, dù tết có đổi phút bên nhau. Dù cuộc sống đã thay đổi nhưng
giờ... nào, cháu đi với bác xuống nông trường bộ cho khác, giá trị thật sự của nó vẫn còn đó. Tết là giá trị cốt lõi của tết vẫn không thay đổi. Có thể
ông giám đốc xem xác con sói này. Nợ nần thế là đã lúc cả gia đình quây quần bên mâm cơm tất không còn những đêm thức trắng canh nồi bánh
trả xong. Giờ bác có thể thanh thản sống nốt những niên, là khi những đứa con xa quê trở về, mang chưng, nhưng tết vẫn mang đến cho tôi cảm giác
ngày tuổi già và bác sẽ trở về với gia đình ăn tết thật theo niềm vui sum họp. Giây phút cả nhà ngồi bình yên và sự kết nối sâu sắc với gia đình. Dù
vui vẻ. Hà hà... Tết này mới thật là tết đây! bên nhau, dù chỉ là chia sẻ những câu chuyện bao nhiêu năm trôi qua, trong những khoảnh
Bí mật cuối cùng đã được giải tỏa. Tôi đi theo bác. đời thường cũng đủ để tôi cảm nhận trọn vẹn ý khắc đó, tết vẫn là một phần không thể thiếu
Bóng ông già đã cởi bỏ nỗi sầu muộn cứ rạp về đằng nghĩa ngày tết. trong cuộc đời tôi.
trước như bị gió thổi. Tay kéo lê xác con sói hung dữ, Tết còn là dịp để mỗi người nhìn lại một năm Dẫu cho cuộc sống có cuốn ta đi đến đâu, tết
loanh quanh trên đồng cỏ, ông lão công nhân chăn đã qua. Khoảnh khắc cả gia đình cùng dọn dẹp vẫn là lúc để ta sống chậm lại, để yêu thương, để
bò vừa đi vừa nói cười vang vang. Có ai nghe thấy bàn thờ, thắp nén nhang thơm kính nhớ ông bà, nhớ về cội nguồn và để lắng nghe những điều
ông lão nói cười đâu, ngoài ông, tôi và cỏ. Cỏ cằn tổ tiên khiến tôi hiểu rằng, tết không chỉ là ngày giản dị mà trong cuộc sống bận rộn đôi khi ta đã
trong đêm cọ vào chân tôi loạt xoạt. Cỏ sẽ qua đông, lễ mà còn là sợi dây kết nối quá khứ với hiện quên. Và tôi tin rằng, dù tết có thay đổi ra sao,
tới mùa xuân thì xanh thắm. Cỏ đâu có cằn cỗi, tàn tại, giữa những người đi trước và thế hệ hôm hương vị ngày tết sẽ luôn sống mãi trong lòng
lụi ở chốn cô liêu này! r nay. Tôi thích nhất là lúc cả gia đình quây quần mỗi người Việt r
Bình Phöôùc 2 2 49
0 5
Xuân Ât Tỵ