Page 50 - Báo Bình Phước - Số Tết Âm Lịch
P. 50

Cuối cùng thì sau mấy tháng trời nấn ná, tôi cũng  lại, không chịu đi. “A! Các con lại muốn đi ăn mảnh   Sửng sốt, tôi hỏi đi hỏi lại hai ba lần, nhưng rốt
            đã có mặt tại nông trường ở miền Tây thành phố xa  à!”. Mình tức quát cho một hơi, nhưng vừa ngậm   cuộc chỉ nhận được sự im lặng đóng băng trên gương
            xôi hẻo lánh này. Đây là tổ chức nông nghiệp quốc  miệng thì nghe thấy đánh roạt một cái ở bụi lau bên   mặt dãi dầu, hóp hép, lút trong râu ria của ông lão
            doanh nuôi bò còn sót lại từ thời bao cấp, chưa giải  cạnh rồi xộc ngay vào mũi mình một mùi tanh.    công nhân chăn bò. Thế nào mà bác tôi lại chờ đàn sói
            thể có lẽ vì ở đây còn mấy trăm con bò chưa biết xử   - Con gì, bác? Sơn dương? Hay là hùm?       về? Ngoài tình thương đàn bò mùa đông giá này nên
            lý thế nào. Đặc biệt là giống bò Nghệ thuần chủng mà   - Sơn dương ở đây sẵn lắm. Hắn đi trên núi đá lộc  chưa muốn rời bỏ công việc, còn bí mật gì giấu kín
            đội ông bác tôi nuôi. Tuy nhiên, đội chỉ có mình ông  cộc, nghe rõ mồn một. Hùm cũng có. Nhưng đàn bò   trong tâm sự của bác tôi?
            ở cách nông trường chừng 7-8 cây số, cao hơn ngàn  của bác 30 năm nay không mất một con. Bác nhận                                      *   *    *
            mét, hoang vu như chưa hề có dấu chân người.     mỗi năm 80 con, mỗi con bình quân 75kg. Một năm     Thắc mắc của tôi còn nguyên thì chiều hôm ấy, khi
               - Bác gái phàn nàn với cháu rằng, người ta đã cho  rưỡi sau, nộp lại cho nông trường đủ 80 con, mỗi con   tôi đang giúp bác gõ kẻng gọi đàn bò về thì chợt nghe
            bác về hưu nửa năm nay rồi mà sao bác còn nấn ná  nặng trung bình 150kg. 20 năm thì 19 năm như thế.   tiếng la thất thanh: Bầy sói đến kìa!
            mãi chưa rời đi? Hay là...                       Chỉ có năm rồi là năm vận hạn...                    Và nhìn sang bên trái khu chuồng bò, tôi liền thấy
               - Nghi tôi có bà hai chứ gì. Ở nơi thâm sơn cùng   Tôi và ông bác trở về lều cỏ. Và câu chuyện về đàn   lướt qua mắt mình như một luồng gió xám đàn sói
            cốc này đến đàn ông cũng hiếm nói chi đàn bà...   bò còn kéo dài cho đến khi giấc ngủ đến. Tuy vậy, sau   hơn chục con.
               - Thế lần này cháu lên đón thì bác về với bác gái và  một ngày đường trường mệt nhọc, tôi cũng chỉ chợp    Ông bác tôi chạy vụt ra, chắn đầu đàn bò đang tán
            gia đình chứ? Mà cũng sắp tết rồi, bác ạ.
               Câu chuyện của tôi và ông bác bắt đầu như thế.
            Cuối cùng bác tôi đáp lại bằng những tiếng hậm hà   Cỏ mùa xuân xanh thắm
            hậm hừ, chẳng biết có bằng lòng hay không. Cũng là
            bởi vì lúc này hoàng hôn đã nhuộm đồng cỏ một màu
            tím hồng và đã đến giờ đàn bò về chuồng. Còn ông
            bác tôi, một lão công nhân chăn bò thân hình già nua,
            tóc tai bù xù ra khỏi túp lều cỏ, tay cầm chiếc vỏ đạn
            cao xạ dùng làm kẻng khua rộn một hồi.
               Quả nhiên là công việc đón đàn bò về chuồng đã
            khiến bác tôi ra khỏi cái lốt ông già lờ đờ u oải. Tôi     Truyện ngắn MA VĂN KHÁNG
            nhận ra ông hoạt bát hẳn lên, nhất là khi ông khoác
            khẩu súng CKC lên vai:
               - Cháu trông đàn bò về chuồng có thích mắt
            không?
               - Dạ, có! Thế bác chăn dắt bao nhiêu con ạ?
               Kéo chiếc  cổ áo bông lên, tránh một  luồng gió
            lạnh, rồi dấn lên mấy bước, ông bác đi tới mở mấy cái
            dóng chuồng, rồi quay lại nói với tôi:
               - Trên dưới 80 con chứ có ít đâu. Nhưng mà cháu
            thấy đấy, trông chúng sởn sơ vui vẻ là mình chẳng còn
            thấy buồn tẻ và mệt nhọc gì nữa. Dưới nông trường
            bộ, người ta nuôi bò sữa bằng cỏ Pănggôla, Bécmuđa
            do người trồng. Còn trên này thì chỉ rặt cỏ trời. Và
            giống bò  Nghệ  thì  dại  ngờ dại nghệch.  Nhiều  lần
            thiếu cỏ, có con nghểnh lên vặt lá cây, kéo cả ngọn cây
            xuống bứt, bất ngờ dây đeo chuông mắc vào một cái
            cành. Ôi thôi! Thế là khi cái cây bật lên, nó kéo cả cổ
            con bò lên.
               Ngừng lại mấy phút để bốc ít gộc củi vào chuồng,
            ông bác tiếp:
               - Nghĩ dại, không có mình chăm nom thì con bò
            làm sao sống nổi. Nhất là lúc này, ngày đông tháng
            giá. Kia kìa, trông xem, đồng cỏ lúc này có xác xơ, tiêu
            điều không?
               Tôi đưa mắt nhìn ra xa. Không hiểu sang xuân
            đồng cỏ tươi tốt thế nào, chứ bây giờ thì đó đây đã
            thấy những khoảng đất trống trơ. Và cạnh những
            đám cỏ xanh như mặt người mất máu là những vùng
            cỏ cháy xém, hoen hoen màu rỉ sắt, tối thui và tràn
            ngập cảm giác cô liêu. Nhìn cỏ, tôi đã manh nha hiểu
            rằng, bác còn nấn ná chưa chịu rời bỏ công việc này
            vì ông rất thương đàn bò.
               Ý nghĩ ấy của tôi đã được củng cố. Vì cặm cụi gầy
            xong vài đống lửa sưởi mấy gian chuồng bò, ông bác                                                                            Minh họa: SỸ HÒA
            quay trở lại câu chuyện dang dở với tôi.
               - Không gì khổ bằng đàn bò mùa đông, cháu à.  mắt được một lát. Trở dậy sau một đêm trằn trọc, thấy  loạn vì sợ hãi, lùa chúng về chuồng. Rồi lăm lăm khẩu
            Sáng mai trở dậy, cháu sẽ mục sở thị. Khổ, ra khỏi  ông bác đã dậy đang đun nước, tôi liền nói:   súng CKC trong tay, ông gật gật đầu bình tĩnh: Chúng
            chuồng, thấy chỗ nào có tí màu xanh là chúng nhao   - Bác Du ạ. Ở với bác một ngày, cháu đã hiểu. Thì  chưa dám đến giờ này đâu. Được rồi, tao chờ bọn mi!
            nhao cả bầy tới. Trông thương lắm! Thành ra cứ một  ra bác thương đàn bò vì một khi bác rời bỏ nơi này thì   Chúng tôi trở về lều, nấu cơm ăn và chờ đợi. Ông
            tuần là bác lại phải đưa chúng đi tìm những vùng  chẳng có ai thay bác chăm sóc chúng. Có đúng không?  bác nói: Bầy sói này gian ngoan lắm. Một lần bác đã
            cỏ tốt. Có lần phải leo lên tận ngọn núi ông Tiên  Nếu thế thì bác định ở lại đây, qua cả tết, không về với  mất nửa cỗ lòng lợn để giữa đồng cỏ, đào hố chui
            kia kìa. Nhưng mà cho chúng đi ăn ở trên núi cũng  bác gái và các cháu à?                         xuống, giương súng rình mà chúng chỉ băng qua rồi
            nguy hiểm lắm. Một chiều nọ, kiểm bò thấy thiếu hai   - Không hẳn là thế đâu?                     mất biến.
            con. Vác đuốc đi tìm, nửa đêm lên tới ngọn núi nọ   - Vậy thì bao giờ bác cháu mình có thể đi được?   Đêm chờ đợi trôi qua. Sáng hôm sau, tôi đang chập
            thì thấy hai con bò vì ham ăn quá, quên cả đường về.  Bác cho một cái hẹn.                        chờn thì giật mình tỉnh giấc. “Dậy dậy! Đàn sói về
            Thế là đành chụm củi nhóm lửa sưởi ngay tại chỗ cho    Nhìn tôi, ông bác nhằn nhằn môi, rồi tần ngần:  rồi!”. Nghe tiếng gọi giật của ông bác, tôi bật dậy, xách
            chúng. Dà, vậy mà tuyết vẫn xuống trắng xóa cả vai   - Trước sau thế nào tôi cũng về. Nhưng giờ thì tôi  cây gậy chạy ra. Ông lão vừa đuổi bò ra khỏi chuồng,
            mình lẫn lưng bò.                                chưa thể hẹn dứt khoát được. Có thể là chỉ vài ngày  đứng trên cái vuông cỏ trước cửa chuồng, vẫy tay:
               - Có tuyết? Mà ở lại trên đó suốt đêm?        nữa. Bác đoán chỉ nay mai đàn sói sẽ về. Mùa khô,   - Bò vừa ra thì chúng đến. Nhưng giờ chúng đang
               - Đầu bò, lưng bò chốc chốc lại phủ đầy tuyết,  trên rừng đến suối cũng cạn nước, còn thức ăn gì nữa  le lên rừng nứa. Cháu đi với bác!
            mình lại phải phủi cho chúng. Tới sáng mới tìm được  đâu nên thế nào đàn sói cũng về.                Mặt trời mùa đông ở xa tít, chỉ thấy loa lóa sáng
            đường đưa hai ả xuống. Nhưng mà cả hai cứ ríu chân   - Sao lại phải chờ đàn sói về hả bác?        đục ở một khoảng mây trên đỉnh núi. Đồng cỏ trơ

                     Bình Phöôùc      2 2
                                          0 5
            48 Xuân Ât Tỵ
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55