Page 97 - Văn Nghệ Bình Định
P. 97
là một chiếc móc khóa hình hai trái tim một tổ ấm mới. Cô không muốn có bất
kết từ những sợi len cùng mảnh giấy kì một sơ suất nào cho hạnh phúc muộn
ghi: “Cầu mong mẹ con cô mạnh khỏe, màng này. Tha lỗi cho cô… Hết cách.
bình an!”. Và hết. Không chần chừ, tôi tắt máy, rút sim bẻ
Tôi tiếp tục cuộc hành trình của gãy.
mình, xem những bức thư tay của cậu Lần đầu tiên tôi hành động tỉnh táo
học trò là kỷ niệm. Mỗi lúc nhớ về quá và quyết đoán, không có tí ti hậu đậu!
khứ, nỗi bứt rứt trồi lên lại tự trấn an ***
rằng mình không làm gì sai, rằng thì
là v.v và v.v… Lạ thay, trấn an kiểu nào Trao quà cho học trò xong, tôi
vẫn cứ lướng vướng. Vẫn mơ hồ thấy không cười tươi như mọi bận được.
mình còn… mang nợ! Một món nợ mơ Mắt cứ rưng rưng khi nghĩ đến cậu học
hồ luôn gây ám ảnh, bởi nó không nên trò ra tù đợi cho đủ tự tin để đối diện
hình dạng, không cụ thể thành giá trị cùng “cô giáo ân nhân” nhưng đã bị cô
bạc tiền để ta có thể trả phứt. Nợ chưa khước từ thô bạo. Chỉ trời mới hiểu tôi
trả được là chưa yên… đã bứt rứt, giằng xé bao lâu về hành vi
*** đó của mình.
“Vi nhân nan” (làm người khó), lời
Mười năm. đức Khổng Tử.
Điện thoại đổ chuông, đầu dây bên “Xin lỗi chàng trai, nếu lúc đó “cô giáo
kia bảo: thân thương” của em vẫn là một người
- Em đã cất những bức thư của cô mẹ đơn thân thì có lẽ chúng ta đã có
trong chiếc rương đựng đồ quý giá, một cái kết khác…”. Tôi gửi những lời
chưa bao giờ quên, lúc nào cũng nhớ này theo cơn gió xuân sớm vừa chạy
nhưng em muốn được gặp lại cô trong ngang. Gió đã hòa vào mênh mông
tư thế đường hoàng nên ra tù đã gần nắng. Nắng đầu xuân vàng trong, lấp
sáu năm, nay em mới đủ tự tin tìm cô. lánh đổ xuống thung xa đẹp như tranh
Tôi nín thở lắng nghe, muốn cắt lời vẽ. “Học trò - phạm nhân” ơi, phải
nhưng vẫn không có cơ hội vì em cứ chăng trực giác tôi không nhầm, em
tuôn trào như suối. chính là vị sếp hảo tâm bí ẩn đã trao
- Giờ em muốn được ngồi cà phê với quà cho các em học sinh nghèo hiếu
cô, mong cô… học?
Nguy rồi, tôi lật đật cắt ngang: Đột nhiên tôi thấy lòng thật thanh
- Bây giờ có muốn cũng không gặp thản - cứ như cái gánh nặng mười năm
được, cô đã chuyển trường chuyển chỗ bỗng chốc cất khỏi vai mình! Học trò
ở lâu rồi. ơi, mùa xuân về thật rồi… - tôi lại cầm
- Cô chuyển đến đâu em cũng tìm đôi tay nhỏ bé của những khuôn mặt
được! hồn nhiên, chúc các em có một cái Tết
Giọng điệu thể hiện một quyết tâm nồng ấm, rồi nhẹ tênh bước về giữa
không lay chuyển. Tôi mất bình tĩnh, nắng xuân lộng lẫy…
trán vã mồ hôi. Nhưng cô bây giờ đã có N.T.B.N
90 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025