Page 94 - Văn Nghệ Bình Định
P. 94
giáo trẻ. Giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó chết để đền tội hay để chạy trốn sự
mình điên nặng khi bất chấp ngăn cản trả giá? Ngày trước, trong lúc đớn đau
mà nhắm mắt bước ào. Để rồi khi nhà ngập tràn, tôi cũng đã nghĩ đến cái
tranh biến thành nhà ngói, xe đạp thành chết như một cách giải thoát. Em gái
xe ga, vợ lành thành vợ què thì chồng phát hiện chửi một trận, còn dạy thêm
thẳng chân đá hất như cái cách người ta bài học sống nó moi đâu ra không
ném chiếc khăn nhàu nhĩ bẩn thỉu trên biết: Nếu Thượng Đế đã đem ta đến với
bàn ăn sau khi tàn tiệc. Bức thư đầu tiên thế giới này theo ý lành của Ngài thì ta
là nỗi ám ảnh tồi tàn. Giờ cầm bức thứ phải sống thật đàng hoàng, và chỉ được
hai trên tay, đã lột bì xong còn tàn nhẫn phép chết khi Ngài đồng ý. Con em thật
nghĩ một bức thư viết tay có khi nào lại hỗn nhưng tôi biết ơn nó. Cậu học trò
là một cú lừa đội vỏ chân thật? ơi, dù cậu có chết đi thì tội lỗi vẫn cứ
“Em bây giờ lạc lõng, bế tắc… Em ước còn. Không biết tuổi tác của cậu là bao
mình lãnh án chung thân luôn vì không nhiêu; nhưng vì cậu xưng “em” gọi “cô”
hình dung sau này sẽ đối diện thế nào nên tôi mặc định xem như cậu là học
với bố mẹ, anh chị em, bạn bè. Em biết trò.
mình xứng đáng nhận sự phỉ nhổ nhưng Đắn đo, lưỡng lự. Viết thư cho một
em lại sợ điều nhục nhã. Cô biết không, tù nhân không quen, một người chắc
người đầu tiên đã rời xa thằng tù em là chắn tay đã nhúng chàm, liệu có nên
cô gái đã hẹn hò gần bằng số năm em không? Cậu ấy sống hay chết cũng
lãnh án. Cô ấy chắc đã vứt hết những chẳng liên quan đến mình. Nhưng biết
bức thư của em vào sọt rác. Em và tất cả đâu, một lá thư - giống như câu “giáo
những gì thuộc về em đều ghê tởm. Cô huấn” của con em gái ngày nào - có thể
nói xem, liệu cái chết có giúp em đền tội giúp bắc chiếc cầu cho một sinh linh
với ba mẹ, cô thầy; với người đàn bà tội băng qua vực thẳm tuyệt vọng?
nghiệp bị em chặn đường và cả với cô “Cô trước giờ vẫn tin rằng không phải
gái em yêu không?”. người nào vào tù cũng là người xấu,
Thư viết kín một đôi giấy. Cậu học người ác, người bỏ đi nên đã trân trọng
trò đó tên N, quê Bình Định, nhận án hồi âm cho em. Điều làm cô vui là em
bốn năm tù nhưng mới thi hành được biết xấu hổ với tội lỗi của mình. Cô nhớ
nửa năm và hiện đang rơi vào khủng có ai đó đã nói vinh quang được xây trên
hoảng. Em bảo viết thư cho tôi vì khi nền hối hận và xấu hổ…”.
đang tuyệt vọng, bế tắc thì được bác Hơi lý thuyết. Nhưng thú thật, trong
giám thị trại giam đưa tờ báo mà trong tình huống này tôi chẳng nghĩ ra được
chuyên mục góc sẻ chia có tên và địa gì ngoài việc lê thê bảo rằng cuộc sống
chỉ của cô. Ra vậy. Đọc xong tôi gấp cất, ai chẳng có sai lầm, quan trọng là đứng
không nghĩ mình đủ dũng khí để hồi dậy thế nào, rồi sai lầm nào cũng có giá
âm cho một thằng tù. trị như một bài học đích đáng, tích cực
Đêm. Tôi trằn trọc không ngủ được. hơn thì xem đó là bệ phóng để thay đổi.
Có cái gì đó rất khó chịu, cứ dằn vặt, Hãy chấp nhận và lạc quan để thấy lao
thôi thúc. Tác giả bức thư đang muốn tù là “giảng đường” của trường đời, là
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 87