Page 86 - Người Kinh Bắc
P. 86

TRUYỆN NGẮN


                 - Sao? Bé Hường làm sao?                 đã giúp tôi tỉnh táo. Tôi sẽ sống để hương
                 - Nó bỏ đi. Nó viết thư để lại. Nó căm  khói, để tìm bé Hường trả lại cho nàng.
           ghét em, căm ghét anh. Ai đó đặt điều là            Cuộc chiến ngày càng khốc liệt. Mỹ
           em đã phản bội ba nó. Anh có thể giúp em  ồ ật đổ quân với quyết tâm diệt tan Cộng
           tìm được nó không? Thiếu nó, em làm sao  sản.
           sống nổi?                                           Cuối năm 1965, tôi được đề bạt Phó
                 Tôi  thở  phào,  khẽ  mỉm  cười  trong  Tỉnh  trưởng,  trực  tiếp  chỉ  huy  cuộc  càn
           bụng. Tôi rất mến bé Hường, nhưng cũng  lên căn cứ Đồng Bò. Trận càn kéo dài hơn
           biết nàng rất yêu chồng, thương con. Còn  chục ngày mà chả tìm thấy lực lượng chủ
           con bên cạnh nghĩa là còn chồng bên cạnh,  lực Việt Cộng, lại mất toi hơn trăm lính
           tôi không thể hy vọng. Tôi có đủ cách để  vì chông, mìn, cạm bẫy. Chúng tôi cũng
           đưa bé Hường biến mất khỏi quê hương  giành được một chiến thắng nho nhỏ, bắt
           đến một nơi thật xa. Nhưng tôi sợ nàng. Vì  gọn một trạm xá đa phần là chị em phụ nữ,
           thế, không phải ai khác mà là tôi, chính tôi  chắc là trạm phẫu tiền phương.
           đã làm mọi cách để đứa bé chín tuổi căm             Tôi nóng lòng muốn hỏi cung những
           thù má nó, đẩy má nó lọt sâu vào vòng tay  người  bị  bắt  nên  phăng  phăng  gạt  bọn
           mười mấy năm chờ đợi của tôi...                lính canh dầy đặc, đẩy cửa bước vào một
                 Rằm tháng sau, tôi về làng, hy vọng  ngôi nhà ba gian. Trước mắt là cảnh tượng
           sẽ chinh phục được trái tim đang cô đơn,  khiến tôi vừa mắc cỡ, vừa phát điên. Tên
           héo  hắt  của  nàng.  Nhưng  than  ôi,  tôi  đã  Trung úy vẫn đeo nguyên phù hiệu đang
           chậm.  Một  buổi  chiều  xám  xịt,  người  ta  hãm  hiếp  một  tù  binh.  Tôi  rút  súng  bắn
           thấy nàng thẫn thờ trên bờ sông Cái. Tối  gục tên Trung úy khi tên này lồm cồm ngồi
           ấy nàng không về. Sáng hôm sau chỉ còn  dậy, vẻ tiếc nuối còn hiện quanh khóe mép
           đôi dép xếp ngay ngắn và mấy dòng chữ  nhớp nhúa. Người nữ tù binh bị thút nút
           nguệch  ngoặc  “Tôi  không  thể  sống  mất  miệng  bằng  chiếc  mù-xoa  tẩm  nước  hoa
           chồng, mất con. Xin vĩnh biệt mọi người.  thượng hạng Hoa Kỳ, hai tay bị trói ngược
           Mai Thu Hà”.                                   lên đầu giường, đôi chân trần bị xác tên
                 Đau đớn và thất vọng. Vừa giận, vừa  Trung úy đè chặt, toàn thân cứng đơ như
           thương. Tôi thẫn thờ xuôi dòng sông Cái.  xác chết. Khi đến gần nhìn vào mặt người
           Biển đã chặn lối tôi đi. Tôi nghe trong tiếng  nữ tù tôi kinh hãi, rụng rời, khẩu súng tuột
           sóng ạt ào lời oán hận, nguyền rủa. Tôi biết  khỏi tay kéo lê trên sàn đất. Tôi khẽ kêu
           bé Hường đã được một người bên nội đưa  lên “Mai Thu Hà!” Nhưng nàng đã chết rồi
           đi rất xa nuôi dưỡng. Tôi tưởng như thế  cơ mà. Hay hồn thiêng của nàng về đây ám
           chắc chắn sẽ chiếm được nàng. Nào ngờ  ảnh tôi. Tôi vơ vội tấm dù trùm lên cơ thể
           nàng đã cướp đi niềm khát khao, tình yêu  nàng, rồi rút vội chiếc khăn tay. Ngước lên
           cháy  bỏng,  cướp  đi  vòng  đời  dằng  dặc  nhìn tôi, nàng ú ớ:
           đợi chờ đầy hy vọng của tôi. Đã có lúc tôi          - Ông Thơ. Ông có tìm thấy bé Hường
           muốn theo nàng. Nhưng gió biển mặn mòi  không?



          84     NGƯỜI KINH BẮC    SỐ 01/2025
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91