Page 87 - Người Kinh Bắc
P. 87

TRUYỆN NGẮN


               Đúng là nàng rồi. Mừng quá, tôi quên           Một năm sau, chúng tôi có bé Ngọc
          hết mọi tức giận, rút con dao cắt hết dây  Thương. Tôi là người hạnh phúc nhất trên
          trói. Nàng đẩy tên Trung úy ngã lăn xuống  đời. Vợ đẹp, con xinh, tiền thừa, quyền
          đất, vơ vội quần áo rồi khinh bỉ nhìn tôi.    uy lừng lẫy... Tôi đâu ngờ có một ngày
               - Ông Thơ. Ông bắn tôi đi. Tôi là Việt  mà hạnh phúc và bất hạnh giằng co bên
          Cộng đấy. Tôi căm thù các ông. Bắn đi, đồ     bờ vực thẳm.
          phản bội.                                           Sáng  hôm  ấy,  tôi  nhận  quyết  định
               Tôi lẳng lặng đưa nàng về trại giam,     phong hàm Đại tá. Những chai sâm banh
          lẳng  lặng  cho  người  chăm  sóc.  Rồi  tôi   chúc mừng nổ đôm đốp, cấp trên, cấp dưới
          thả nàng ra, cử người theo dõi, quản thúc     nườm  nượp  chúc  mừng.  Nhưng  không
          nàng...                                       hiểu sao ruột gan tôi cứ nóng ran. Tôi nhận
               Ông già ngừng lại, đôi mắt xa xăm.       cốc vang cuối cùng rồi hấp tấp ra xe.
          Khuôn mặt bỗng nhiên bừng lên như có                Không  thấy  nàng  cùng  bé  Ngọc
          một niềm vui vừa ập đến. Ông lại thong        Thương  ríu  rít  chờ  đón,  tôi  bỗng  rùng

          thả kể:                                       mình ớn lạnh. Tôi lao lên nhà, xộc vào các
               -  Một  sáng  chủ  nhật  mùa  thu  năm   buồng. Tôi xuýt ngã nhào vì những vũng
          1966, nàng đột nhiên hiện ra trước khung      máu lênh láng. Khẩu súng tôi tặng vợ lăn
          cửa  nhà  tôi.  Tôi  vội  mời  nàng  vào  nhà.   vào  xó  cửa.  Một  viên  đạn  đã  lên  nòng,
          Nàng  vẫn  là  Thúy  Kiều  trong  lòng  tôi.   trong băng vẫn nguyên sáu viên vàng chóe.
                                                        Tôi hiểu điều gì đã xảy ra. Tôi đau đớn,
          Nhìn nàng gầy quắt, mắt thâm quầng, lòng      căm  uất,  điên  dại,  đặt  bé  Ngọc  Thương
          tôi se lại. Nàng ngước đôi mắt đen huyền      lên xe phóng khắp thành phố, lên tận đèo
          nhìn tôi ấp úng:                              Phượng Hoàng để tìm nàng. Đúng hơn là
               - Mười năm trước tôi đã không phải       tìm những kỷ niệm về nàng.
          với ông. Tôi đến để mong ông tha thứ.               Được tin, cha tôi lo sợ bay từ Mỹ về
               - Trời đất! Sao Hà lại nói vậy. Lỗi là   và chẳng biết thu xếp thế nào, tôi được giải
          ở tôi. Dừng một chút, tôi hổn hển nói nhỏ:     ngũ, cùng sang Mỹ với ông.
          Nhưng cũng vì tôi quá yêu em!                       Ở  Mỹ,  tôi có  những  người bạn  tốt.

               -  Thế  bây  giờ  ông  có  còn  yêu  em   Họ thành thực lên án tôi, thành thực cho
          không?                                        tôi biết những điều xấu xa ẩn tàng trong
               - Em hỏi gì vậy? Em không thấy tôi       lòng nước Mỹ. Tôi càng thương nàng và
          vẫn độc thân? Tôi tự thề với lòng mình,       bắt đầu chán ghét người Mỹ, chán ghét chế
          ngoài em ra, tôi không thể chung sống với     độ Việt Nam Cộng hòa, chán ghét cả chính
          người đàn bà nào khác.                        bản thân mình. Tôi đem con về Pháp. Tôi
               Nàng  ngả  vào  lòng  tôi. Trong  phút  muốn chạy trốn sự thật. Tôi sống vì con, vì
          giây ngây ngất, tôi tưởng có thể quên đi tất  những kỷ niệm về nàng. Tôi muốn con tôi
          cả: Tiền tài, danh vọng và cả hận thù dai  trở thành nhà văn, có những tác phẩm viết
          dẳng đeo bám mỗi con người.                   về nàng, về những người phụ nữ Việt Nam



                                                                  NGƯỜI KINH BẮC    SỐ 01/2025  85
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92