Page 84 - Người Kinh Bắc
P. 84
TRUYỆN NGẮN
chín năm, ở một làng quê bên bờ sông đỏ mọng họa hoằn mới nở nửa nụ cười.
Cái, sát thị xã Nha Trang, có hai người bạn Nàng khéo tay thêu thùa kim chỉ, có giọng
cùng trang lứa, thân nhau như ruột thịt. Đó hát mượt mà, buồn da diết, đổ sáu câu dễ
là tôi và Huỳnh Đức Giang - con một tá làm những người yếu đuối rũ rượi, lã chã
điền của cha tôi. Đức Giang to khỏe, chơi hai hàng.
đờn bầu, ghi ta, đờn kìm hay đến nỗi nhiều Năm 1948, khi đó tôi làm văn phòng
đoàn cải lương cậy cục để đón được anh. cho Ủy ban kháng chiến huyện Ninh Hòa
Nhưng anh đều từ chối vì không muốn xa thì nghe tin nàng sắp làm vợ Đức Giang,
làng xóm quê mình. Tôi thì lại có giọng ca tôi vội vã bỏ cơ quan về làng. Vừa bước
cải lương mùi mẫn chẳng thua gì mấy anh qua cổng cái, hai họng súng Xten đen sì
kép ở những gánh hát chuyên nghiệp. Vì đã dí sát hai bên. Thế là tôi bị bọn Com-
thế, tuy địa vị xã hội khác nhau, chúng tôi măng-đô bắt lên phố huyện. Có lẽ do thế
vẫn là hai người bạn nối khố. Cả hai đều lực của cha tôi, nên tôi được bọn Tây đồn
để ý đến con bà hát rong ngoài phố chợ và đối đãi tử tế, luôn mời uống cà-fê, nói
đều có quá nhiều kỷ niệm với nàng. Nhà chuyện văn học Pháp bằng tiếng Pháp. Hai
nghèo, nhưng nàng có vẻ đẹp quý phái, hôm sau, tôi được tin chính xác, Giang và
kiêu sa. Đôi mắt đen, dài, đa tình, khinh nàng đã cưới nhau được một tuần. Tôi vừa
mạn, làn da trắng nõn mềm mại, đôi môi buồn, vừa ức. Vẫn biết nàng chỉ có thể
Minh họa: LƯU QUANG LÂM
82 NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025