Page 85 - Người Kinh Bắc
P. 85
TRUYỆN NGẮN
làm vợ một người. Nhưng chỗ bạn bè nối đó hơn hẳn nàng. Trong đời tôi, tôi đã gặp
khố mà cưới vợ nó lại giấu, nó sợ mình phá rất nhiều người con gái, nhiều khi còn qua
hay sợ mình hớt tay trên? Sau này tôi mới đêm với họ, nhiều người tài sắc hơn nàng,
biết, Đức Giang đã hai lần tới tìm tôi. Lúc nhưng tôi vẫn tìm những lý do chứng minh
đó. Tôi đặt câu hỏi: Thực ra nàng yêu ai? họ không thể bằng nàng. Vì thế khi gặp
Tôi hay Giang? Và quả quyết rằng nàng nàng, chồng lại đi tập kết, ngọn lửa trong
yêu tôi, rằng nếu cho tự do lựa chọn nhất tôi vẫn âm ỷ cháy giờ bùng lên dữ dội.
định nàng sẽ lấy tôi. Về mọi phương diện Mấy ngày sau, đứa con trai chưa đầy
tôi đều hơn Giang. Đẹp trai hơn, giàu có sáu tháng tuổi của nàng nhiễm uốn ván qua
hơn, học vấn hơn. To nhỏ gì tôi cũng là đời. Tôi đã xin phép nghỉ về làng chăm sóc
cán bộ cấp huyện. Lâu nay tôi vẫn thầm nàng như chăm sóc cô bạn nhỏ năm xưa
cám ơn bạn đã tạo mọi điều kiện để tôi tiến ngoài phố chợ. Lúc đầu nàng phản đối,
bộ. Nào ngờ đó chỉ là kế điệu hổ ly sơn bóng gió chửi tôi là đồ phản phúc, vong
để dễ bề gần gũi, chiếm đoạt nàng. Càng quốc. Tôi vẫn im lặng, kiên trì. Rồi nàng
nghĩ tôi càng thấy mình non nớt, khờ dại. van vỉ xin được để yên, dần dần gượng
Mình là con Tri huyện, con địa chủ làm gạo chấp nhận từng sự giúp đỡ nhỏ và cuối
sao mà mong cầu tiến bộ? Thảo nào, gần cùng phải thốt lên “Anh tốt với mẹ con em
hai năm nay mang tiếng là cán bộ huyện quá. Em cám ơn anh!” Được đà, tôi đã vận
mà cũng chỉ được giao những việc lặt vặt động nàng tham gia một vài hoạt động xã
như chép lại công văn, giấy tờ, có khi còn hội, rồi xúi giục nàng ra Bến Hải đòi chồng,
phải xuống nhà bếp làm cấp dưỡng, xuống hát những bài cho dù sắt đá cũng phải mềm
dưới làng thu mua gạo, thực phẩm... Từ lòng. Hai lần nàng ra Bến Hải, hai lần tôi
những suy nghĩ ấy mà tôi trở thành một tên thêm những bông mai và nàng càng thêm
phản bội. Mà ông biết đấy, phản bội muốn kiều diễm. Cái đêm tôi mừng mẹ con nàng
được chủ mới trọng dụng, tin cậy thì phải có ngôi nhà mới, nàng cũng mừng tôi thêm
lập công, cũng có nghĩa là phải tàn bạo, một bông mai, tôi đã liều lĩnh ôm lấy nàng,
độc ác, nhuốm máu cách mạng, nhuốm định đặt lên môi nàng nụ hôn mười năm
máu đồng loại kể cả người thân, kể cả bạn chờ đợi. Nhưng hai tay nàng đã giáng cho
bè... Chỉ riêng tình yêu với nàng tôi vẫn tôi hai cái tát. Từ đó tôi không bao giờ
giữ trinh nguyên, nóng bỏng và tràn đầy nghe nàng nói, không bao giờ được nhìn
hy vọng. thấy nàng cười. Và thật lạ lùng, tôi càng
Sau hiệp định Giơ-ne-vơ, tôi trở về yêu nàng đến mê man, cuồng dại, nhưng
Ninh Hòa làm quận trưởng. Tôi lại gặp cũng sợ nàng đến bối rối, vụng về.
nàng. Hai con rồi mà nàng vẫn như xưa, Cho đến một hôm tôi về phố chợ.
thậm chí còn đẹp hơn, chỉ bớt đi cái phần Vừa bước xuống xe, nàng đã lao tới bíu
kiêu sa, quý phái. Cũng phải nói thêm với chặt tay tôi, hốt hoảng:
ông rằng: Khi nàng lấy chồng, tôi đã thề - Anh Thơ. Anh Thơ ơi! Con em nó
sẽ không lấy vợ nếu không gặp được ai bỏ em rồi.
NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025 83