Page 77 - Báo Thanh Tra - Số Tết Âm Lịch
P. 77
Tết đã mấp mé đầu ngõ
Còn sâu trong ngõ, khế
vẫn rụng
Cây nhìn nhà, tưởng mùa Đông
còn sừng sững QUÊ HƯƠNG
Nhà nghe gió, tưởng thời
gian thổi hao gầy
Người nhìn thời gian, tưởng
Tôi muốn nói rằng tôi yêu cả quê hương
tình yêu còn đâu đây ...
Yêu đường làng quanh co mòn sỏi đá.
Nhưng không có gì cả
Ở trong tôi quê hương là tất cả
Và cũng chẳng sao cả Chẳng bao giờ phai nhạt ở trong tim.
Không Quất thi Đào, không Đào thì Mai
Không mải đọc báo, cũng chẳng nghe đài Mỗi buổi sáng nghe ríu rít tiếng chim
Chỉ thấy chầm chậm mùa chuyển rồi nguôi ngoai ... Nhìn tia nắng lung linh trên cành lá
Hoa nở từ tâm cũng là hoa đào Sau bữa sáng mỗi người đi mỗi ngả
Mẹ Cha còn bóng, trẻ con còn xôn xao Mẹ ra đồng, con đến lớp học cô.
Mùa Xuân trở thành ước lệ
Những tiếng cười trên ruộng lúa nương ngô
Trong chuỗi tưởng niệm của sợi tóc bạc
Giọt mồ hôi lăn tròn trên bầu má
Trong giọt lặng im giữa những hô hào ...
Người nông dân suốt một đời vất vả
Và ngõ, con đường, cũng là ẩn dụ Cả một đời gắn bó với quê hương.
Của ước vọng lũ tăm và que
Trăng đã say khướt cả đường đi lối về Đất quê nghèo mà ấm áp tình thương
Giọt nước mắt trăng là giọt sương cuối Chạp ... Cùng sẻ chia nỗi buồn vui cuộc sống
Nghĩ cũng nhiều biến chuyển Ngày đẹp trời như mưa dầm gió lộng
Của mấy chục cái Tết Vẫn rộn ràng tiếng gọi uống chè xanh.
Một con số nhỏ bé
Nhớ mùa hè những đêm đón trăng thanh
Dưới tỷ tỷ ngôi sao ... Cả làng quê ra bờ đê hóng gió
Tình chúng mình rất mặt ao CÕNG MÙA XUÂN TRÊN LƯNG
Đôi trai gái thẹn thùng trao lời ngỏ
Đã từng thuở nào Soi bóng trăng sao ...
Gió heo may lành lạnh Hứa mai này đôi lứa kết thành duyên.
Hoa càng nở càng tạnh chiêm bao
Thổi đầy bến sông quê
Xuân càng nhiều, càng cạn tuổi tác Cải nhú ngồng căng nõn Nhớ mùa thu mưa xối xả triền miên
Tôi vẫn chỉ là là câu hát Ngô vẫy cờ tím đê Cả làng quê qua bờ đê tránh lũ
Lạc lõng rơi ra từ những Những đêm dài mẹ chẳng tròn giấc ngủ
mùa Xuân Dưới bến thuyền đang về Che đình màn nước khỏi dột vào con.
Đưa hàng sang chợ huyện
Người gánh gồng mang vác Nhớ mùa đông gió bấc nổi từng cơn
NGUYỄN VĨNH TIẾN Cứ ồn ào, lao xao Mẹ ra đồng tấm lưng gầy hứng rét
Đôi chân trần nặng vai cha gánh lúa
Lòng thuyền mấy cây Đào Nhen bếp hồng bà vo gạo thổi cơm.
Cũng dập dìu sang chợ
Chủ Đào đưa lưng cõng Mỗi Xuân về ngào ngạt nén hương thơm
Cả một mùa Xuân tươi Pháo đùng đoàng rộn ràng chào năm mới
Những hàng cây vươn mình khoe áo mới
Sáng lên những nụ cười Cánh hoa đào nở rộ đẹp thôn quê.
Gọi nhau đi sắm Tết
Bánh mứt cùng hoa trái Quê hương ơi, ai xa cũng muốn về
Lại lên thuyền sang sông Để níu lại những tháng ngày xa vắng
Yêu quê hương, nơi tình sâu nghĩa nặng
Như chẳng có mùa Đông Cả cuộc đời khắc khoải mãi không nguôi.
Từng đìu hiu mưa lạnh
Sáng nay mặt trời mọc
Xuân quê dậy sắc hồng Trần Đăng Vinh
Thêm một chai rượu nồng
Lên bàn thờ tiên tổ
Tết đoàn viên ấm áp
Đón cả năm thuận hòa.
VŨ KIM LIÊN
77 SỐ TẾT NGUYÊN ĐÁN ✶ GỘP SỐ 3, 4, 5 (2896, 2897, 2898)