Page 56 -
P. 56

tôi nhiều nhưng vì ông ở chi dưới nên tôi
                                                                                                                          gọi ông bằng chú và ông gọi tôi bằng bác.
                                                                                                                          Vừa bước vào cổng, một con chó đen trũi, to
                                                                                                                          như con bê, lao ra làm tôi giật bắn người,
                                                                                                                          vừa lúc, ông Hanh quát: “vào”! tiếng quát
                                                                                                                          của ông như một cái phanh, con chó lập
                                                                                                                          tức đứng im rồi lủi thủi quay vào, và không
                                                                                                                          quên ném cho tôi một cái liếc mắt đầy hăm
                                                                                                                          dọa. Ông Hanh bắt tay chào hỏi tôi vồn vả,
                                                                                                                          lúc này con chó vẩy đuối mấy cái ra vẻ đã
                                                                                                                          hiểu ra tôi là chổ thân thiết. Tuy nhiên, khi
                                                                                                                          ông Hanh vào nhà lấy nước, để tôi ngồi lại
                                                                                                                          một mình, con chó đành nằm ở gốc sân, vội
                                                                                                                          ngồi hẵn dậy, ngẩng cao cổ, dán mắt vào tôi
                                                                                                                          như muốn bảo: ngồi yên đấy.

                                                                                                                             Ông Hanh là nhân vật chính trong hai câu
                                                                                                                          chuyện hài hước nhất làng tôi.


                                                                                                                             Chả là trước đây, một lần đến nhà bố vợ
                                                                                                                          tương lai chơi, khi vừa bước vào cổng, bị con
                                                                                                                          chó chồm ra, ông sợ cuống quýt, lấy ngay
                                                                                                                          cái mũ lá trên đầu vừa quơ quơ vừa đi một
                   Làng Ngũ Phúc quê tôi xưa          ăm tôi lên 4,5 tuổi, trong làng xuất   cũng vui vẻ chào lại: Bông rua, ô đi manh, la   “đường quyền đểu”- theo ông nghĩ ra lúc
                   thuộc loại nghèo nhất,             hiện một người đàn ông to lớn   rui, quych xơ măng, bong sờ! nghe vậy, ông   đó, chẳng hiểu thế nào, con chó cứ đứng im,
                   nhì huyện Cẩm Xuyên (Hà      Nphương phi, mọi người trong làng gọi   Phưng tây, đứng hình và nhìn anh Đuền như   trơ mắt nhìn người lạ. Được nước, ông Hanh
                                                 ông là Phưng tây, chả là ông đi lính cho Pháp
                                                                                      người ngoài hành tinh lạc đến, bởi anh Đuền
                   Tĩnh). Từ đâu ra cái tên      từ hồi nảo hồi nào khi lũ chúng tôi còn chưa ra   quanh năm suốt tháng ở cái chòi vịt cuối làng   dậm chân mạnh một cái và quát: tao thách
                                                                                                                          cả họ nhà mày! Bị bất ngờ, con chó rú lên
                   làng Ngũ Phúc, trước đây,     đời. Nghe đâu ông đi lính cho Pháp sang tận   và “chỉ huy” đàn vịt gần ba chục con, chưa bao   một tiếng rồi chạy biến mất, vừa lúc ông bố
                   tôi không quan tâm lắm        Moróc (Morocco), Tinidi (Tunisia) gì đấy. Bẵng   giờ ra khỏi cái làng này, thế mà vừa tuôn ra   vợ tương lai đi ra và bảo: anh thách họ nhà
                   nhưng nay cũng chẳng          một  thời  gian  dài,  gần  như  mọi  người  đã   một tràng giống như tiếng Pháp vậy. Mãi một   tôi gớm quá (ghê quá)!

                   “tìm” được ai để mà “hiểu”    quên thì ông Phưng tây đột ngột trở về làng,   lúc, ông mới hỏi anh Đuền: nói thật, vừa rồi   Chú Hanh có ba người con, Thắng là con
                                                 bố mẹ ông đã mất trước đó khá lâu, ông về
                                                                                      anh nói cái gì tôi không hiểu, anh nói lại hoặc
                   cho cặn kẻ.                   ở với vợ chồng đứa em trai. Nghe mọi người   dịch cho tôi nghe được không?- À- anh Đuền   cả đang đi lao động ở Hàn Quốc, đứa con gái
                                                 nói ông được Pháp cho nhiều tiền lắm. Nhiều   cười phô cả hàm rắng ám khói thuốc lào-  ô   thứ hai lấy chồng ở Đà Nẵng, Quyền con trai
                                                 là bao nhiêu chẳng ai biết được, chỉ biết về   đi manh, la rui, quych xơ măng, bong sờ là   út, học đại học rồi làm việc ở Hà Nội.
                                                 làng, ông chẳng làm gì, suốt ngày bận cái áo   anh đi mô, lui ra, quăng xơ mít bờ sông! Nghe   Đang nói chuyện, điện thoại trong túi
                                                 ba đờ xuy màu cỏ úa (dân làng tôi gọi là màu   xong, ông Phưng tây cho anh Đuền một quả   chú Hanh réo chuông, ông cầm máy: Ầy  đây,
                                                 cứt ngựa- dĩ nhiên là trừ mùa hè). Về làng,   đấm vào vai rồi đi thẳng, cũng từ đó, dân làng   (đúng), ở nhà chớ có đi mô! Có bác Sáu ở Hà
                                                 gặp ai ông cũng toa, moa, bông rua, ai chào   ít nghe bông rua, méc xi bố cu hơn.  Nội vừa về qua nhởi (chơi). Vừa nói đến đó,
                                                 lại, ông liền méc xi bố cu. Nhiều người trong                            chú Hanh đưa máy cho tôi và bảo: Hấn (hắn)
                   TS NGUYỄN ĐÌNH LỤC -          làng không ưa ông bởi coi ông là phản động,   Lớn lên, tôi đi đại học rồi làm việc ở Hà   muốn nói chuyện với bác.
                                                 Việt gian, bán nước- đi lính cho Pháp mà, lại   Nội, lâu lâu mới về quê. Một lần về làng,
                                                                                      tôi hỏi thăm ông Phưng tây, mọi người bảo
                                                 giàu có, không phải làm gì nhưng vẫn cơm   ông mất đã gần ba năm rồi. Một nỗi buồn   Tôi vừa cầm máy, đã nghe giọng Thắng:
                                                 ngày ba bữa - thời đó, ở làng tôi, ai có cơm   thoáng qua trong tôi, không biết vì thương   Cháu chào bác! Bác khỏe không?-  khỏe! công
                                                 ngày ba bữa là loại giàu, mà đã giàu là thuộc   ông hay tiếc một mảnh ghép của làng Ngũ   việc bên đó thế nào?- Ổn bác ạ.- Bao giờ về
                                                 loại người đáng ghét rồi, lại thêm cái tội suốt   Phúc không còn nữa!    nước?- Cháu còn hai năm nữa mới hết hợp
                                                 ngày toa, moa, bông rua... Một buổi sáng nọ,                             đồng nhưng chắc cháu sẽ ký hợp đồng thêm
                                                 gặp anh Đuền (tên gì mà đọc méo cả miệng),   Về quê lần này, người đầu tiên tôi đến   mấy năm nữa chứ về quê bây giờ tìm việc
                                                 ông Phưng tây niềm nở bông rua. Anh Đuền   chơi thăm là chú Hanh, ông lớn tuổi hơn   cũng khó, lại chen nhau vào mấy khu công





                                                                                  56
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61