Page 99 - Nhà Báo & Công Luận
P. 99
Xuân Ất Tỵ
Với người bán hoa đào
x TRƯƠNG QUANG THỨ
Dưới trời lất phất bụi mưa
Dạo quanh chợ Tết tìm mua hoa đào
Nụ cười em, nụ hoa trao
Lòng sao có thể không xao xuyến lòng.
Mưa xuân Màu hoa ửng má em hồng hồng thêm
Gió dồn giá lạnh cuối Đông
Dịu dàng tươi thắm nét duyên
x LÊ MINH HẢI Nhấp nhô phía trước một triền lộc xuân.
Mưa xuân ướt cả tháng giêng
Để cho em gái láng giềng buồn thiu Như nam châm hút bước chân bao người
Căng tràn dáng vóc thanh tân
Hôm qua tôi ngỏ lời yêu
Em cười e thẹn ngồi thêu khăn hồng Mua hoa thụ hưởng lộc trời quanh năm...
Lời hoa lời ngọc em mời:
Mưa xuân ướt nỗi chờ mong
Mưa rây vạt áo ướt đầm
Tứ tuyệt không đề Hội làng hai đứa sẽ cùng sánh đôi Tiếng em ấm áp nụ mầm chồi tơ
Ửng hồng đôi má em rồi
Hoa đào gieo nốt nhạc thơ
x HOÀNG TRUNG HIẾU Em mang áo lụa ra phơi nỗi lòng Ngấm vào tôi mãi lòng ngơ ngẩn lòng…
Mưa xuân xanh mướt lúa đồng
1. Muối có ngôn ngữ của muối. Chúng mình tát nước trổ đòng yêu thương
Sóng biển có tiếng ầm ào riêng của biển. Chợt nghe hoa bưởi thơm hương
Đứng trước biển chiều nay, tìm em trong muối mặn Hóa ra mái tóc em vương gió đùa
Nghe xôn xao tiếng sóng biển đang gào Mưa xuân ướt tiếng chuông chùa
2. Em giữ gìn mình trong muối mặn Ướt lời ước nguyện mới vừa cất lên
Trầm tư bằng bản nhạc không lời Nhìn mưa em nói bắt đền
Em muốn anh là nước nguồn tinh khiết Anh lau khô nước mắt trên mi sầu
Muối nước giao hoà muôn thuở ở trong nhau Em ơi đâu phải nguyện cầu
3. Em xôn xao cứ như là sóng biển Yêu em anh muốn cùng nhau một nhà
Bàn tay anh như gió biết luồn vào Chúng mình vun vén thật thà
Muốn lật mở từng trang, miền khép kín Dựng lên mái ấm đậm đà tình quê.
Hồn biển em xao xuyến gió mơn man
4. Hoàng hôn tìm buổi sáng
Im lặng tìm ngân vang
Nét cong tìm đường thẳng
Đôi môi tìm nụ hôn
Nét xuân
x CHU THỊ THƠM
Trong sắc áo của con
Mẹ thêu vào mùa hạ
Giữa muôn vàn sắc lá
Rực ban mai ửng hồng.
Mẹ giấu đi mùa đông
Ẩn vào sau nếp áo
Những ngày trời dông bão
Cũng không về theo tay.
Lượn nét thu mây bay
Cúc chao mình đón gió
Với chú sóc trên Chập chờn làn heo may
ngọn xuân trong phố Rải trời xanh lên cỏ.
x NGUYỄN MINH NGUYÊN
Mẹ níu xuân ở lại
Trong tiếng cười của con
Tôi không tin mắt mình sáng xuân: Đường ứ căng …tựa dây đàn…muốn đứt! Để niềm thương còn mãi
Một chú sóc thoắt hiện ra trên ngọn cây trong phố Chú sóc mang về đây Theo đường kim xoay tròn.
Bèn ngước lên hỏi nó: Thảm rừng nguyên sinh dày đặc
Từ cánh rừng nào mày tìm được về đây? Ào ào thác đổ trắng thung
Tiếng khèn buông mượt nhung mái tóc
Sóc như chưa nhận ra tôi một cư dân phố xá Suối róc rách êm êm đềm dải lụa mờ sương
Vẫn ôm thân cây màu nâu thẫm như mình Điệu xòe thần tiên đưa tôi vào giấc ngủ…
Thả cái nhìn ra khắp xung quanh
Rồi đột nhiên Giờ sóc ở đâu không biết nữa
Lẫn vào tán xanh Đường phố dâng tràn như thể dòng sông
Biến mất. Nhịp sống số miên man tốc độ
Tôi bình yên… sóc đã hóa thân hoang dã trong mình…
Chuyện vừa kể như thể là cổ tích
Giữa phố nhà đặc ken chồng chất tầng tầng 2024
www.congluan.vn 93