Page 96 - Nhà Báo & Công Luận
P. 96

Xuân Ất Tỵ







































                                                                                     ĐẢO  XA






                                                                                     CHẮP CÁNH







                                                                                                                      x TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HOÀNG THÁM

                                                                                           hiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai
                                                                                           đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu
                                                                                     Cvẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao
                                                                                     trào lên xuống  này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!
                                                                                        Phụng cảm thấy rất khó chịu. Cô nghiêng đầu trên ghế và  buồn nôn. Có mấy cái
                                                                                     túi ni-lông đen chìa ra về phía cô:
                                                                                        “Này cô bé! Cô cầm lấy và sử dụng nếu thấy không chịu  nổi nữa…”
                                                                                        “ Cảm ơn “chú…Cháu” mới ra đảo lần đầu!”
                                                                                        “ Còn hơn tiếng đồng hồ nữa mới tới... Cô ráng lên! Ai cũng vậy…”. Người đàn ông
                                                                                     khoảng ba mươi tuổi ngoài, mặc áo sơ-mi trắng ngồi kế bên Phụng trấn an. Anh ta
                                                                                     có khuôn mặt hơi vuông, rắn rõi, nước da nâu sạm... Một con sóng lớn vụt qua. Tàu
                                                                                     chồm lên rồi lại chúi nhanh xuống khiến người ta có cái cảm giác lo sợ bất an: “Ôi!
                                                                                     lỡ nó... ghim xuống... biển luôn thì khốn!”. Nhưng con tàu hình như đã quá quen với
                                                                                     sóng gió, nó vẫn điềm nhiên lướt tới.
                                                                                        “Sóng chỉ cấp 4. Bình thường. Tàu có thể đi trong gió cấp 8…”
                                                                                        Lần này thì Phụng nôn thật rồi!... Người đàn ông ái ngại. Anh ta móc trong ba lô
                                                                                     ra một nhánh gừng, bẻ một mẩu nhỏ đưa cho Phụng: “Cô nhai nhuyễn, rồi uống ngụm
                                                                                     nước suối, sẽ khỏe ngay!”. Đến nước này thì Phụng khó lòng từ chối lòng tốt của người
                                                                                     đàn ông kia. Vị gừng nướng thơm thơm, cay nhẹ làm cô ấm bụng, tỉnh táo lại. “Cám
                                                                                     ơn anh nhiều... Em cảm ơn nhiều…” - Phụng không còn gọi người đàn ông kia bằng
                                                                                     “chú” nữa khi thấy anh ta không lớn tuổi lắm!
                                                                                        Tàu cao tốc vào vùng biển “nội thủy” của đảo. Sóng gió  dịu đi. Tàu lừng lững tiến
                                                                                     về cảng. Những ngọn núi xanh lam mờ mờ, dần hiện rõ ra .
                                                                                        “Ô! Đảo đẹp quá!” Phụng thốt lên phấn khởi -” “Trên đảo còn nhiều chỗ rất đẹp, nếu
                                                                                     có dịp cô nên tham quan cho biết!”
                                                                                        “À. Xin lỗi... Nãy giờ em chưa biết tên anh. Anh... chắc đã ở đây lâu?
                                                                                        “Tôi ở trên đảo này gần mười năm rồi”
                                                                                        “ Anh… Anh làm gì ở đây?”
                                                                                        “ Làm… bộ đội. Lính hải quân!”
                                                                                        “À... à…”. Phụng gật đầu. “Nhà anh ở ngoài này hay trong đất liền ạ?
                                                                                        “Đơn vị tôi ở đây. À... mà cô ở đâu? Ra ngoài này chắc đi du lịch?”
                                                                                        “Em ở V.T… Em không phải đi du lịch. Em ra đây công tác. Em làm ở ngành giáo
                                                                                     dục”.
                                                                                        “Cô là cô giáo... Cũng hay! Cô giáo ở đất liền mà ra đây vất vả lắm!”
                                                                                        “Ngoài này thiếu giáo viên. Em... xin ra!”
                                                                                        “Ô... Thật ngưỡng mộ cô giáo trẻ!”- Giọng người đàn ông phấn khích, chân thành.
                                                                                        “Có gì đâu anh. Em chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình”
                                                                                        “Xin lỗi cô giáo tên gì? Tôi tên Nguyên”
                                                                                        “Dạ em tên… Phụng ạ!”
                                                                                        Câu chuyện giữa hai người đang dần trở nên cởi mở hơn, bỗng bất chợt bị ngưng
                                                                                     lại bởi một hồi còi dài, to “u..u...u..”, báo hiệu tàu sắp cập cảng. Hành khách trong
                                                                                     khoang lao xao, vội vã chuẩn bị hành lý lên bến. Nguyên nói nhanh: “Cô kiểm tra đồ
                                                                                     đạc chuẩn bị lên bờ. Cô còn ở đây lâu, thể nào cũng có dịp gặp nhau…”
                                                                                        Lúc lên cảng rồi, đứng giữa bốn bề non xanh nước biếc mênh mông, hùng vĩ,



              90                          www.congluan.vn
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101