Page 84 - Văn Nghệ Yên Bái
P. 84

CHÀO XUÂN ẤT TỴ 2025

           tĩnh mà cho vợ chồng em nói đâu. Nay         Họ rẽ màn sương đang bủa vây dày
           có cơ hội cả gia đình mình cùng nhau         đặc  mà  bước,  ba  cái  bóng  đổ  dài
           nắm  lấy.-  Chị  Huệ  vợ  anh  Thao  lên     ngoằng trên nền bê tông. Chị Thiêm
           tiếng. Anh Thao cùng chị gái gật đầu         choàng hẳn tay qua vai cụ Khanh như
           khích lệ. Bà cụ Khanh cười tươi rói:         muốn tìm chút bình yên, muốn hít hà
               - Cha bố chúng mày, đẹp mặt chưa?        hơi ấm của mẹ. Ánh đèn đường vàng
           Chửi nhau cả làng cả tổng, cả bảy xã         dịu xuyên qua màn sương trắng đục
           ven hồ người ta biết. Dặt là có lớn mà       như ánh bình minh sưởi ấm cuộc đời
           chẳng có khôn. Cái con Thiêm, mày            ba chìm bảy nổi của chị Thiêm.
           nghe tao từ đầu chịu ngồi xuống chị              Nửa tháng sau, lớp đào tạo nghề
           em bàn bạc với nhau có phải không            may mặc cho lao động nông thôn được
           ảnh hưởng đến cả làng không. Em nó           khai  giảng.  Đấy  là  lúc  cả  xom  Lim
           nói thế rồi cứ thế mà làm. Tôi làm mẹ        nhộn nhịp hẳn lên. Đầu xóm cuối xóm
           mà để xảy ra cơ sự này tôi thay mặt          í  ới  tiếng  gọi  nhau  đi  học.  Chiều  về
           đám trẻ xin lỗi bà con.                      các chị ra làm vườn lại rôm rả bàn tán
               Đúng là với mẹ con có lớn đến mấy        chuyện  học  hành,  chia  sẻ  cho  nhau
           thì vẫn là những đứa trẻ to xác. Chỉ có      kinh nghiệm mình học được. Tôi chợt
           tình thương máu mủ mới khiến người           nhận ra xóm Lim đang dần thay đổi,
           ta bỏ qua hết lỗi lầm mà dang tay đón        mọi người gần gũi thân thiện hơn, mỗi
           lấy ruột thịt của mình khi vấp ngã. Chị      nhà không còn giống như mỗi cái ốc
           Thiêm  oà  khóc,  đôi  vai  gầy  run  lên    đảo nữa. Đám trẻ con cũng chơi hoà
           bần bật:                                     đồng hơn, tôi thấy có lần thằng cu Ben
               - Mẹ ơi con xin lỗi, Thao ơi chị sai     với thằng Tôm nhà tôi xin mẹ cho nó
           rồi. Chị cùng quẫn quá. Chị….                mang món giấy vụn không dùng nữa
               Tiếng khóc nghẹn ngào có chút tủi        cho thằng Sò, cái Hến để bọn nó bán
           hổ pha lẫn niềm hạnh phúc. Mọi người         đồng nát. Chiều chiều tan học, bọn trẻ
           cũng lặng đi, chẳng ai nói nhưng chắc        gọi  nhau  đá  bóng,  thấy  tấm  bìa  hay
           chắn cả xóm Lim hiểu và cảm thông            vỏ chai nhựa nào bọn nó lại gom vào
           cho chị. Người ta no vợ, đủ chồng nuôi       mang cho anh em Sò, Hến.
           con còn chật vật, đằng này chị Thiêm             Chị Thiêm sau mỗi buổi học tại lớp
           chỉ có một mình. Cái khó bó cái khôn.        may lại tranh thủ đi làm giúp việc theo
           Nghèo túng khiến người ta cùng quẫn          giờ cho mấy nhà buôn bán lớn ngoài
           và  mất  kiểm  soát. Ngồi kế  bên,  anh      chợ  huyện.  Mấy  ngày  tôi  để  ý  thấy
           Vương lắc nhẹ vai vợ an ủi rồi tự tay        bà  cụ  Khanh  bế  con  Bông  đến  vẹo
           điền  tên  chị  Thiêm  đứng  đầu  danh       người,  do  tuổi  cao  nên  chắc  cụ  đau
           sách  đăng  ký  đi  học  may.  Sau  chị      mỏi lưng, thỉnh thoảng sang tay cháu
           Thiêm là chị Dự, chị Tuyết, chị Huệ…         cho mấy bác hàng xóm được vài phút
           cuộc  họp  tan  trong  vui  vẻ.  Gia  đình   là cụ đấm lưng thùm thụp. Chợt nhớ
           chị Thiêm, anh Thao ra về, họ đi trước       ra cái xe đẩy ngày xưa dùng đẩy cu
           tôi vài bước. Chị Thiêm một bên, anh         Ben đi chơi vẫn còn trên gác xép, tôi
           Thao một bên khoác tay bà cụ Khanh.          định đưa cho cụ Khanh để đẩy cháu


               Văn nghệ Yên Bái- Số 307 (01/2025)                                              83
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89