Page 86 - Văn Nghệ Yên Bái
P. 86
CHÀO XUÂN ẤT TỴ 2025
đông rồi bọn trẻ cũng cần thêm áo ấm Câu chuyện của tôi và chị Thiêm
mà tôi thì… may mà có cô. bị cắt ngang bởi tiếng anh Vương,
Chị bỏ lửng câu nói ở đó. Tôi chợt anh vừa đi vào vừa nói: “Hai chị em
nhận ra giọng chị Thiêm giờ không chuyện trò kỹ thế. Mẹ mày không về
còn chanh chua như trước nữa, chị các con nó đợi cơm”. Vừa nói anh vừa
hay chào hỏi và bắt chuyện với chị em đưa thêm cho chị Thiêm cái áo khoác:
trong xóm hơn. Chị cũng không còn “Đấy cô xem, sinh xong là nhớ nhớ
như nhím mẹ xù lông để bảo vệ đàn quên quên. Rõ chị cô cầm áo ra ghế
con vô cớ nữa. Có lẽ tình máu mủ, sự bảo khoác thêm cho đỡ lạnh rồi đi mời
ấm áp của quê hương và hình như cả quanh xóm thế mà quay đi quay lại là
tình yêu của chàng trai trẻ đã cảm hoá bỏ đó đi luôn. Sương muối tháng chạp
con người chị. Phụ nữ là vậy, chỉ khi rét cắt da cô ạ!”.
tìm được bến đỗ bình yên, chỉ khi cảm Đón chiếc áo từ tay chồng, chị
thấy an toàn tự khắc sẽ trở nên dịu Thiêm không mặc mà choàng lên vai
dàng như dòng suối mát. Chiều đông rồi chào tôi ra về. Ra đến cửa anh
ấy chị ngồi chơi nhà tôi rất lâu. Chị bảo Vương ngoái lại bảo tôi:
tha hương cầu thực khắp nơi giờ chị - Cuối tuần cô chú và các cháu
mới hiểu không đâu bằng quê mình. sang với chúng tôi nhé. Tiện thể hôm
Không ai tốt và yêu thương mình vô đó khéo xóm mình bàn luôn xem
điều kiện như máu mủ nhà mình. Chị năm nay cả xóm Lim làm bữa tất niên
còn bảo quê mình tuy nghèo nhưng chung cho rôm rả cô nhỉ? Nãy ngồi
mọi người biết yêu thương, biết vị tha. uống nước chè mấy anh em tôi tính
Chị bảo về đây chị mới thực sự cảm cũng hòm hòm rồi.
nhận được cuộc sống có yêu ghét, - Vâng được thế thì còn gì bằng ạ.-
giận hờn, có cãi vã xô xát nhưng rồi Tôi đáp rồi tiễn anh chị ra tận cổng.
sau tất cả vẫn đọng lại yêu thương bởi Sương giăng đặc quánh bao trọn
tình thân và cả cái nghĩa xóm giềng. cả xóm Lim, đèn vàng soi bóng anh
Đó là cuộc sống chứ không phải chỉ Vương, chị Thiêm sóng đôi trong gió
là tồn tại như ngày xưa. Chị khoe với lạnh. Tôi nhìn theo anh chị cho đến
tôi anh Vương còn sắm cho chị chiếc khi hai cái bóng khuất dần trong màn
máy khâu để chị mở hiệu sửa quần sương trắng xoá. Vẫn cái dáng compa
áo, tranh thủ những ngày nghỉ làm ở ấy nhưng không còn liêu xiêu nữa. Chị
nhà. Anh không muốn chị lang thang Thiêm bước chậm dãi khoan thai trên
giúp việc nữa, vừa vất vả vừa không đường bê tông phẳng lì như muốn tận
có thời gian bên các con. Anh yêu chị hưởng dư vị ngọt ngào ấm áp của bến
thật, anh lo cho chị cũng là thật. Anh đỗ bình yên.
không giống như người ta đến chỉ để
thoả mãn, để lợi dụng bòn rút và rời N.H.G
đi. Trong giọng kể của chị có chút gì
đó xót xa nhưng đôi mắt chị đong đầy
hạnh phúc.
Văn nghệ Yên Bái- Số 307 (01/2025) 85