Page 65 - Báo Thái Nguyên
P. 65
HỒNG THANH QUANG TRẦN NHẬT MINH
Đi rồi, qua những xa xôi, Đôi khi thèm lên núi
Những thành quách cổ, những ngôi đền vàng, Hát vài bài ca chơi
Những phù hoa, những rỡ ràng, Như mây bay gió thổi
Những lênh đênh bể, những hoang hoải rừng… Như sông ngàn năm trôi
Đi rồi, nước mắt rưng rưng, Núi nở loài hoa trắng
Những gào thét nhớ trên từng nếp mây, Cài đỉnh suối trong ngần
Những ngọt ngào, những đắng cay, Lòng chợt thèm hoang vắng
Những trống rỗng, những chật đầy vòng ôm… Cho tiếng rừng vang ngân
Bây giờ đời tới chiều hôm, Rồi thèm một trận gió
Mưa dầm dai dẳng, gió nồm buốt tim… Cuốn ưu tư lên ngàn
Tri âm lận đận kiếm tìm, Nghe lá reo và hát
Mãi như tăm cá lặng chìm cõi không… Mặc nỗi mình lang thang
TRẦN KIM HOA
Biết còn ai vẫn chờ mong, Đôi khi thèm lên núi
Nhà gianh, nón lá, nâu sồng lỡ duyên… Chán chật chội phố phường
Trở về gạn lấy niềm quên, Hong phận buồn bếp củi
Ao bèo nở tím như tên của mình… Cháy nồng nàn bên sương…
Bên kia cầu là mùa Xuân
NGUYỄN VĂN SONG Trở về… Tìm sót bình minh, cha nói với tôi khi tôi còn bé xíu
Hân hoan cùng những lặng thinh thật lòng… và tôi tin từ đó
Tết về nhớ cha Sớm mai khói mỏng bay vòng, bên kia cầu là mùa Xuân
Hương xưa đẫm những giọt sương lụy tình…
Cuối năm cha chẻ củi thêm mùa Xuân tòn teng bánh pháo theo cha về trên
Gió hanh, củi nỏ bừng lên lửa hồng chiếc xe đạp cũ
Đàn con bốn phía xoay vòng mẹ xách làn qua cầu mang về áo mới
Bếp thơm hương nếp ấm nồng bên cha
BÙI NHẬT LAI bên kia cầu là mùa xuân
Trầm nâu nhuộm cũ mái nhà người đàn ông của tôi đến từ bên kia cầu
Bàn tay cha thắp sáng loà tường vôi những đứa con của tôi lớn khôn bên cây cầu
Hình như thắp cả khoảng trời bao nhiêu năm nước sơn chẳng chịu phai
Đã từng giông bão một đời gió sương Chợ Tết ai đến đều vui
Mua dăm sản vật lợn thui, măng rừng... ĐẶNG VƯƠNG HƯNG rồi một ngày chúng rời ngôi nhà có góc bếp
Giao thừa mềm lọn khói hương Nấm hương, mộc nhĩ, nghệ, gừng... thơm mùi cơm sôi
Cúi đầu cha khấn mười phương đất lành Cho ta cảm nhận vị rừng vùng cao lên đường đi tìm mùa Xuân
Khấn cho mây trắng, cỏ xanh mùa Xuân ở bên kia cầu…
Khấn cho năm tháng hoá thành mùa xuân Ồn ào quán chợ vui sao? Một năm là bấy nhiêu ngày
Rượu ngô, thắng cố lao xao tiếng cười Một ngày là bấy nhiêu giây hao mòn và tôi bạc tóc rồi vẫn đợi
Sớm mai ra cánh đồng gần Váy xòe chao đảo chợ người... mùa Xuân phía bên kia
Mang về nắm đất vương mầm cỏ tươi Men say vũ khúc nụ cười trao duyên Thời gian như đám mạ non xúng xính trở về trên cây cầu bắc qua
Vun vào vườn nhỏ, cha cười: Vừa xanh mơn mởn đã còn rạ rơm dòng sông muôn năm tuổi…
- Đầu năm lộc đất dâng người nhà quê Vùng cao phiên chợ bình yên
Đậm đà bản sắc nên duyên chợ tình Thời gian như thổi niêu cơm
Cuối năm nẻo cũ con về Những cô gái bản đẹp xinh Cháy tàn củi lửa khói thơm lên trời
Cha thành ký ức bộn bề ngày xa Xuống vui phố chợ mang tình em gieo...
Cời thêm bếp lửa than hoa Thời gian hằn dấu mặt người
Hình như con thấy bóng cha rất gần. Vượt rừng, lội suối, trèo đèo Ai kiêu bạc để nụ cười tàn phai
Bước chân xuống chợ người Mèo vui sao?
Ta về nhớ mãi vùng cao Vẫn tin còn những ban mai
Xập xòe, áo váy, xôn xao tiếng cười Thời gian nâng bước chân hai đứa mình...
LỮ MAI
Gió Xuân
Trò chơi của lá hóa rừng già
trò chơi của hoa xa kỷ niệm
gió vẽ khoảng trời tim tím
sương chiều lặng im
cánh đồng ủ trọn hương lúa chín
mỗi mùa xưa thắp một ngọn đèn >> Tranh vui - phê bình
thanh tân thổi mãi
thơm luống cày thân quen
xuân sóng sánh hơi men
ai lỡ rót ánh nhìn thay rượu
liêu xiêu mái hiên nhà
một ngọn gió màu rêu khấp khởi. Tranh: Th.H