Page 63 - Báo Thái Nguyên
P. 63

bay đêm. Vội vàng đến mức, My chưa kịp   với mẹ mình không thì Phùng bảo, bao
     nhắn với Phùng một lời chào tạm biệt.    nhiêu năm nay anh chàng chẳng liên lạc
     Mà, thực ra lúc đó giữa hai người cũng   gì, nhưng anh vẫn giữ số điện thoại đó,
     chưa có tình cảm gì sâu đậm, chỉ là niềm   trang facebook đó. Nếu mẹ anh thực sự
     yêu mến giữa những người tuổi trẻ với    muốn tìm kiếm thì sẽ biết anh đang ở đâu.          NGÔ THÚY HÀ
     nhau.                                      Nhưng rồi, bỗng một hôm, My thấy tài
       “Có hai điều bạn không được bỏ lỡ,     khoản Facebook lẫn Zalo của Phùng biến             Thương về ngày ấy
     một là những người yêu thương bạn, hai là   mất. Thông thường, Phùng chủ động trò
     chuyến xe cuối cùng về nhà. Và tôi biết,   chuyện với My, nhưng lần này, My tinh            Anh có về đây thăm xóm cũ
     cả hai thứ đó chỉ cách tôi một chuyến xe   cảm có điều gì đó không ổn. My thử gọi           Thưa dần bên suối tím bông lau
     khách cuối cùng này”.                    cho Phùng thì điện thoại không liên lạc            Chờ ai khói mỏng ru thềm đá
       Đó là dòng trạng thái, xem như dòng    được. Suốt mấy ngày trôi qua, trong lúc            Một bóng trăm năm thẹn dưới cầu
     nhật ký mà My đăng lên Zalo, khi ngồi    My lo lắng không yên thì Phùng xuất
     trên chuyến xe đò từ Hà Nội về Thái      hiện trở lại, trò chuyện bình thường như           Gió khéo ôm chiều lay đống rạ
     Nguyên mùa thu năm ấy.                   chưa từng xảy ra chuyện gì. Chính điều             Mẹ cời tro bếp nấu heo may
       Phùng là người đầu tiên thả tim vào    này lại làm cho My càng thêm lo lắng, vì           Mùa đông cũng chín trong nồi mỏng
     dòng trạng thái này. Sau dịch, Phùng rời   cô vốn là một bác sĩ.                            Ngỡ mẹ tay run bếp lửa gầy
     khỏi khu biệt thự cao cấp của ông sếp bự                  ***
     kia, đến tá túc trong xưởng vẽ của một     “Năm nay, bỗng dưng người miền Nam               Lâu dần bụi mía hoa đã trổ
     người bạn đang bỏ hội họa giá vẽ chuyển   đặt mua rất nhiều hoa ly kép để trồng             Cứ để thanh xuân, bỗng dối già
     qua điêu khắc, chuyên làm tượng Phật.    chưng Tết”, Hạnh thông báo với My như              Chỉ thấy bao mùa trăng vẫn trẻ
       My được tuyển vào bệnh viện P., làm    vậy.
     hợp đồng được hơn một năm rồi ra ngoài     Trong tiệm cafe này, My chỉ lo phần              Bên thềm tha thiết khúc tình ca
     cùng với cô bạn thân mở một tiệm cafe    chăm sóc hoa bày biện cho quán và quản
     hoa tươi. My cứ nghĩ đây chỉ là tạm thời,   lý quầy pha chế thức uống, còn lại một          Mùa Xuân đang hẹn bên bờ suối
     cô sẽ xin sang một bệnh viện khác, hoặc   tay Hạnh đảm đương. Hạnh bán cafe bột             Nghiêng mấy cành lau tím đợi chờ
     đi Hà Nội, hoặc đi Sài Sòn kiếm việc.    và hạt nguyên chất, bán hoa tươi cho               Anh có đi về ngang xóm nhỏ
     Nhưng rồi hơn hai năm qua, cô vẫn ở đó.  khách hàng trong phố huyện, mỗi dịp Tết            Mua dùm vạt nắng sưởi vào xưa.
       Phùng vẫn chưa trở lại trường kiến trúc   lại nhập hoa về bán online khắp cả nước.
     để hoàn thành tốt nghiệp. Sau dịch, Phùng   Những ngày vừa sau Giáng sinh, trong
     bị mất ngủ nặng, thể lực cứ hao hụt dần.   My bỗng dâng lên một niềm trìu mến khó
     Đêm không ngủ được, Phùng thường nhắn    tả, nhìn cái gì cũng thấy đáng yêu. Cảm
     tin cho My. Phùng giới thiệu những cuốn   giác như mình có thể uống thong thả một
     tiểu thuyết kinh điển thế giới cho My đọc,   ly rượu mạnh, có thể nhún nhảy giữa phố
     dĩ nhiên không thể nào thiếu quyển Khải   và hát vang lên, có thể bay đi như một
     hoàn môn của văn hào người Đức           cánh chim nhỏ nhoi nhưng tự do giữa bầu
     Remarque. Đây là cuốn tiểu thuyết mà     trời xanh biếc. Niềm trìu mến tự thân, vô
     mọi bác sĩ có tâm hồn lãng mạn đều mê    điều kiện. Ngay lúc đó, My biết là mình
     đắm, bởi hình ảnh bác sĩ Ravic quá tuyệt.   sẽ trở lại Sài Gòn để gặp Phùng, để thật
     Bác sĩ Ravic còn tuyệt hơn khi là tác giả   sự, một lần nữa cùng chàng trai ấy ăn que
     của câu nói nổi tiếng: “Cái gì mua được   kem chuối và thưởng thức món cơm tấm
     bằng tiền, đều rẻ cả”.                   Sà bì chưởng huyền thoại. Nhưng, quan
       Phùng vẫn chưa một lần đến Thái        trọng hơn là để được nắm nay nhau. Ít ra
     Nguyên, nhưng anh chàng đã vẽ rất nhiều   thì cũng khởi đầu như thế.                        TRẦN ĐỨC TÍN
     về nơi đó.                                 Mùa Xuân đang dần đến mà Phùng thì
       Phùng còn vẽ những chiếc hoa trà trên   vẫn còn lạc lối.                                  Chào em
     bình gốm để gửi tặng My và My đã bày       Nếu vào Sài Gòn, My sẽ gói cho Phùng             mùa nước nổi đầu tiên
     nó trong tiệm cafe hoa của mình.         một ít củ hoa ly cánh kép màu hồng sen.
        “Mày nên đi Sài Gòn đi, tao nói       Phùng rất thích màu này. Nhưng đây sẽ là
     nghiêm túc đấy”, Hạnh, cô bạn thân, chủ   một chuyến đi bất ngờ không báo trước.            chào em
     quán cafe hoa nói với My như thế.        Sau chuyến đi này, My sẽ quyết định                mùa nước nổi đầu tiên
       Mỗi lần nghe thế, My chỉ mỉm cười,     mình nên kiếm việc ở Sài Gòn hay về Hà             tôi tìm em giữa lòng phố sá không hiện diện
     má hơi ửng đỏ. My không rõ lòng mình     Nội, hay về Thái Nguyên, để tiếp tục làm                                                             thiên nhiên
     có yêu. Có yêu Phùng và yêu Sài Gòn      bác sĩ hay tìm một lối rẽ khác.                    đưa nhau về lung bầu bạn
     không? My đến Sài Gòn trong một hoàn       Còn về phía Phùng, càng vẽ hoa trà               câu hát nướng gió
     cảnh quá đặc biệt, gặp Phùng trong một   trên bình gốm, chàng ta càng say mê, tay           câu hát chao nghiêng nửa cánh hoa vàng
     bối cảnh như cứ là trong phim. Mặc dù    nghề càng điêu luyện. Trước đây, Phùng
     mãi tới giờ My vẫn còn nhớ mùi vị của    chưa từng nghĩ mình sẽ rẽ hướng hội họa,           lời mẹ ru có gánh rơm chiều
     dĩa cơm tấm mà chính Phùng đã nấu cho    bởi ngành của anh chàng học là quy                 anh có em, và như quê mình rừng có biển
     My ăn. Đó là món cơm tấm kinh điển “Xà   hoạch và cảnh quan đô thị. Phùng dự tính           nửa lòng rừng chở che
     bì chưởng” (Sườn bì chả) của Sài Gòn.    sẽ làm một chuyến đi Thái Nguyên để                nửa lòng biển bao dung thuở thiếu thời trẻ dại
     Ngày ấy, Phùng như một đầu bếp bất đắc   gặp My. Dĩ nhiên, trong hành trang đó sẽ
     dĩ, hay là một người đang khám phá cảm   có một chiếc bình gốm hoa trà đặc biệt,            chào em
     xúc và tâm hồn mình qua ẩm thực.         chỉ dành riêng cho My.                             đừng gieo neo nữa thời con gái
       Nhưng trong những ngày dịch dã hoạn      Đây sẽ là chuyến đi bí mật. Nhưng                mẹ cho anh bàn tay xoa đời em hoang dại
     nạn, Phùng mạnh mẽ lạc quan bao nhiêu,   trước khi đi Thái Nguyên, Phùng sẽ trở về          vạt cà, giàn mướp ra hoa
     thì sau dịch, anh chàng lại yếu đuối và lạc   nhà. Từ ngày bà ngoại mất, Phùng chưa         đom đóm hẹn hò nũng nịu
     lối bấy nhiêu.                           trở về nhà.
       “My, biết không, từ bao nhiêu năm        “Có hai điều bạn không được bỏ lỡ,               mình về đan tay
     nay, ngay cả trong dịch và sau dịch, má   một là những người yêu thương bạn, hai là         à ơi vun vén mộng
     anh chưa từng gửi cho anh một lời hỏi    chuyến xe cuối cùng về nhà”.                       rồi em tập ru
     thăm. Sao vậy My?”.                        Khuya đó, Phùng đăng dòng trạng thái             anh cũng tập gã trai làng đánh cá
       Có lần, giữa đêm khuya, Phùng đã       ấy trên Zalo, và My là người đầu tiên thả
     nhắn cho My như thế. Phùng hỏi My thì    tim vào đấy. Khi My chìm vào trong giấc            ngồi nghe ngoại kể trang cổ tích đôi ta.
     My biết hỏi ai?                          ngủ, cũng là lúc Phùng đang ngồi trên
       My hỏi Phùng là anh có giữ liên lạc gì   chuyến xe đò cuối cùng để trở về nhà.n
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68