Page 62 - Báo Thái Nguyên
P. 62

Về nhà
















                                                                                                                    l Truyện ngắn: TRẦN NHÃ THỤY
             “              on xin bố mẹ cho       Còn My, hễ khi nào rảnh, cô lại lấy


                                                   xe đạp phóng ra vùng ngoại ô. My
                            con năm nay được
                            ăn Tết ở Sài Gòn”,
                                                   muốn dịch chuyển, khám phá những
                               My nói câu đó khi   thích thả mình vào thiên nhiên, ham
                Cvừa đẩy cửa bước                  vùng đất mới.
             vào nhà. Câu nói như được chuẩn bị      “Năm nay con muốn ăn Tết ở Sài
             từ trước, ướm thử bao nhiêu lần trên   Gòn”.
             đôi môi son sen. Đứng lùi sau phòng     Bà Lan có cảm giác My đã nói câu
             khách, trước chiếc bàn ăn vừa dọn     này rất nhiều lần, lời âm thầm trên
             xong, bà Lan - mẹ My khẽ xoay         đôi môi son sen he hé, mấp máy, như
             người lại, không biết bà có nghe lời   My vẫn thường nhẩm theo bài hát
             My vừa nói không, nhưng cử điệu       nào đó của Lê Cát Trọng Lý.
             nhẹ nhàng, gương mặt chỉ một biểu       Năm mươi lăm ngày đêm chống
             cảm trìu mến khi nhìn thấy đứa con    dịch ở Sài Gòn, một chuyến bay Hà
             trở về nhà sau một ngày làm việc mệt   Nội cộng thêm mười bốn ngày trong
             nhoài.                                khu cách ly mới được trở về nhà. Đó
                “Em con theo bố đi dự tiệc tất niên   là chuyến xe cuối cùng của ngày
             của cơ quan bố rồi. Con ăn cơm luôn   hôm đó. Từ đó đến nay đã bốn năm.
             cho nóng, hay tắm rồi mới ăn?”, bà    My vẫn nhớ như in những khoảnh
             Lan cất tiếng, giọng hơi khàn vì ảnh   khắc trên đường về nhà. Nhưng từng
             hưởng thời tiết giá rét.              ấy năm, cô chưa một lần trở lại Sài
                My bước tới, khẽ choàng tay ôm     Gòn. Công việc cứ cuốn cô đi. Cũng
             mẹ rồi ngồi luôn vào bàn. Nhưng My    không có một lời nhắn hay lời mời
             ngồi đó, nhìn các món ăn chứ không    nào khiến cô phải quay trở lại. Sài
             đụng đũa. Bà Lan nhìn My có vẻ lo     Gòn, lẽ nào chỉ là nơi để My nhớ về
             lắng.                                 chuyến về nhà?
                “Có chuyện gì hả con?”                            ***
                “Con xin bố mẹ cho con năm nay       Khu cách ly là ký túc xá của một
             ăn Tết ở Sài Gòn”, My lặp lại câu nói   trường đại học được trưng dụng tạm
             khi nãy.                              thời. Nhóm của My gồm các sinh
                Khi nãy, bà Lan đã thoáng nghe     viên y khoa vừa ra trường từ khắp
             câu này, nhưng vốn rành tính khí của   các nơi, cùng các cô chú là y, bác sĩ
             cô con gái, bà không nóng nảy, dồn    thuộc các bệnh viện của Sài Gòn.
             dập. Cũng không buông ngay một          Lấy mẫu xét nghiệm, đo thân                                                       Minh họa THANH HẠNH
             đáp án.                               nhiệt, phát thuốc, phát cơm và dỗ
                Cách đây bốn năm, cũng vào một     bệnh nhân mỗi khi họ sốc và đau      ly dị rồi bỏ đi xuống Sài Gòn sống     Phùng thấy trong nhà mình ở có
             buổi tối như thế này, khi vừa bước vô   đớn. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại   với con trai duy nhất là Phùng.     một hộp kem chuối, nên mang cho
             nhà, My đã nói “Con sẽ đi Sài Gòn.    từng ấy việc. Lại bao việc không tên.   Nhưng rồi, chính má Phùng sau đó   mấy cô gái ăn, không ngờ đó là món
             Bố mẹ đồng ý cho con đi nhé”. Đó là   Từ mờ sớm đến tối mịt. Hễ rảnh chút   không lâu lại có một người đàn ông   hảo của My.
             buổi tối mùa hè, nhà có đủ tất cả mọi   là lẻn ra góc cầu thang tranh thủ ngủ   khác và họ đưa nhau sang Ý sinh   “Còn kem chuối không anh gì đó
             người. Không khí ảm đạm của đại       ngồi trong bộ đồ bảo hộ kín mít.     sống. Thực ra, má muốn đưa Phùng     ơi, bán cho em một que nhé”, My
             dịch COVID-19 bao trùm cả nước,       Giữa đêm chợt choàng tỉnh khi nghe   đi cùng, nhưng cậu không chịu rời đi.   trêu Phùng.
             trong đó có phố huyện của Thái        tiếng gào thét. Có khi đó là tiếng gào   Khi má đi rồi, Phùng có thời gian bỏ   Mấy ngày đó, nói to một câu nói
             Nguyên này. Từ ký túc xá Trường       thét trong mơ, của chính mình. Và,   học về Buôn Ma Thuột sống với bà     đùa cũng là một món quà. Thế là,
             Đại học Y Dược Thái Nguyên, My        nghe chính tiếng mình đang khóc      ngoại và lang thang ký họa miền cao   mỗi bữa mang đồ tiếp tế, Phùng lại
             lên một chuyến xe bus để về nhà.      nghẹn.                               nguyên. Rồi bà mất, Phùng trở lại Sài   gói vài que kem chuối trong giấy báo
             Chuyến xe lác đác khách. My ngồi        My chưa bao giờ từng nghĩ mình     Gòn, tham gia vào một nhóm ký họa    đưa cho My, rồi tùy My phân phát
             góc cuối xe, dõi mắt nhìn ra ngoài    còn quá trẻ để đi vào chốn này. Cô   Sài Gòn. Rồi dịch ập đến.            cho mọi người.
             đường, tai gắn phone nghe nhạc Lê     chỉ nghĩ, đây là điều mà mình chưa     Phùng tham gia vào một nhóm          Khi hết kem chuối rồi, Phùng mở
             Cát Trọng Lý.                         bao giờ tưởng tượng ra.              tình nguyện viên, chuyên chở đồ tiếp   youtube xem cách hướng dẫn làm
                Câu nói đó, My cũng đã ướm thử       My cũng không thể nào tưởng        tế cho các bệnh viện dã chiến. Lúc   kem chuối, lục lọi trong gian bếp các
             nhiều lần trên suốt chặng về nhà.     tượng nổi, trong những ngày dịch dã   này, Phùng tình cờ được giao bảo vệ   nguyên liệu để làm, cái gì thiếu thì
                Từ bé, bố mẹ đã không muốn My      kinh hoàng ấy, mà cứ vài ngày mình   một công ty logistic nằm trong cụm   Phùng đặt mua trên mạng.
             đi đâu xa. Trong hoạch định của hai   lại được ăn một que kem chuối ngon   hàng không gần sân bay. Đây là công    Tình cờ, Phùng cũng là người
             người, sau này người con trai lớn lên,   kinh khủng. Đặc biệt, que kem chuối   ty sân sau của một sếp bự mà Phùng   thích ăn kem chuối, món mà má hay
             có thể bay nhảy đây đó, còn My cứ ở   ấy lại được mang tới bởi một chàng   chưa từng gặp mặt, nhưng một giáo    làm khi cậu còn bé. Giờ thì anh
             phố huyện này, lấy chồng sinh con     trai trẻ có khuôn mặt rất thanh tú, đó   sư khả kính, thầy dạy chuyên ngành   chàng tự làm, để mỗi khi ăn, lại thấy
             đẻ cái, để bố mẹ có cháu mà ẵm        là Phùng.                            quy hoạch vùng và đô thị của Phùng   má bên cạnh, với món kem chuối này
             bồng cho khuây khỏa những năm           Phùng sinh ra và lớn lên ở cao     đã gửi gắm. Phùng ở đây, một công    cũng là một món có khả năng “chống
             tháng tuổi già.                       nguyên Buôn Ma Thuột. Anh chàng      đôi việc, vừa coi ngó công ty, vừa   dịch” hiệu quả trong lúc này.
                Nhưng, có vẻ trái với suy tính của   đã học đến năm cuối đại học kiến   được đặc cách tham gia vào một                      ***
             bố mẹ, em trai của My lại sống        trúc nhưng rồi bỏ dở vì chuyện gia   nhóm vận chuyển, tiếp tế. Sẵn tiếp tế   Lệnh phong tỏa vừa được gỡ bỏ thì
             hướng nội, nó có thể nằm lì trong     đình. Ba Phùng ngoại tình. Má        cho các bệnh viện dã chiến. Sẵn tiếp   nhóm của My được ưu tiên rời bệnh
             phòng cả ngày mà không ra khỏi nhà.   Phùng không chấp nhận điều đó nên    tế cho một số gia đình thân hữu sếp.  viện dã chiến trước tiên. Một chuyến
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67