Page 64 - Báo Thái Nguyên
P. 64
TRẦN THẮNG PHẠM VÂN ANH NGUYỄN VĂN SONG
Sương giăng trắng cánh đồng đang ải Cuối năm cha chẻ củi thêm
sáng lơ mơ gốc rạ héo gầy Lòng người Việt là lũy tre già, là sợi chỉ gai Gió hanh, củi nỏ bừng lên lửa hồng
cải ngồng trổ vàng đê rẽ lối là cung đàn độc huyền trầm mặc Đàn con bốn phía xoay vòng
bóng người độc mộc gỡ cá ven sông Bếp thơm hương nếp ấm nồng bên cha
chiếc lá cuối cùng rụng đói Từ hồng hoang tre dựng thành nhà,
cây mận già ứa nhựa bung hoa. tre vót thành chông thành lũy, Trầm nâu nhuộm cũ mái nhà
thành lạt mềm buộc chặt bánh Lang Liêu Bàn tay cha thắp sáng loà tường vôi
Chợ quê giáp Tết ồn ào sắc đỏ Khi về với tổ tiên cành phan đưa hồn chuyển cõi Hình như thắp cả khoảng trời
người chỉ trỏ đào, mai, cúc, quất Đã từng giông bão một đời gió sương
bạt ngàn chuối, bưởi, măng, miến, mùi già Rung đêm thanh đàn ngân lời u uẩn
giang và lá dong chèn xanh tăm tắp vọng tiếng sông thao thức Giao thừa mềm lọn khói hương
những rọ tre san sát thúng khoai tây vật mình bồi lên bao châu thổ hiền hòa Cúi đầu cha khấn mười phương đất lành
người vạch lông xem con béo, con gầy Khấn cho mây trắng, cỏ xanh
người vỗ dưa hấu nghe già hay non. Canh gà chong chong nhịp vồ đập cây se chỉ, Khấn cho năm tháng hoá thành mùa xuân
thứ chỉ thô vụng biết phận mình
Cá dấm trấu loi hoi lẫn mùi rơm cháy bền bỉ vượt đớn đau Sớm mai ra cánh đồng gần
Làng lao xao đụng lợn gói bánh chưng Ban mai nở môi người nồng ấm Mang về nắm đất vương mầm cỏ tươi
mưa bụi xóa dấu chân phận đời tất tả Vun vào vườn nhỏ, cha cười:
xóa vết bánh xe buổi chợ nhá nhem Những ngôi nhà bừng tỉnh cơn mê - Đầu năm lộc đất dâng người nhà quê
mậm non nhu nhú những triền. Con cháu Rồng Tiên hào sảng
Hăm hở lên non ngàn núi thẳm Cuối năm nẻo cũ con về
Cầu gỗ tắt qua bãi ngô xước gió vù và Hăm hở xuống biển cả sóng cồn Cha thành ký ức bộn bề ngày xa
hoa xương rồng giăng đỏ cát Hăm hở sống, yêu và hi vọng! Cời thêm bếp lửa than hoa
xác rắn mắc gai sột soạt bay Hình như con thấy bóng cha rất gần.
ngã vào nắng cỏ mùi phân bò da diết Giông tố đến từ phía Đông
vốc mặt trời thả qua kẽ tay Mặt trời lên từ phía Đông
chiều 30 buồn lại mấy lần Ủ lửa…
đời quá nhiều vực dốc Từ lửa làm ra đất, ra vàng, ra nước, ra cây LỮ MAI
quá nhiều cuộc cờ tự xóa, tự bày Từ lửa đã dựng nên dũng khí,
chở kiêu hãnh vào tâm định mệnh nhân dân tôi khơi lửa máu mình tôn vinh
gói hạnh phúc vào lòng mưu sinh dân tộc
tình xưa soạn cỗ người ta Tương lai sinh sôi từ muôn triệu tim người Trò chơi của lá hóa rừng già
vơ vào mọi chuyện thành ra ngược đời trò chơi của hoa xa kỷ niệm
Tết quê gọi ta về nương náu Tổ quốc tôi mạnh mẽ vươn mình gió vẽ khoảng trời tim tím
thong thả lên trời hương khói nhẹ bâng. Giông bão mang đi những rác rưởi bất tài, sương chiều lặng im
những đớn hèn mục ruỗng,
tái tạo sinh lực cho đất mẹ cánh đồng ủ trọn hương lúa chín
sung mãn tràn trề mỗi mùa xưa thắp một ngọn đèn
Tre già cho măng ấm bụi thanh tân thổi mãi
Rừng lại lên xanh. thơm luống cày thân quen
xuân sóng sánh hơi men
ai lỡ rót ánh nhìn thay rượu
liêu xiêu mái hiên nhà
một ngọn gió màu rêu khấp khởi.