Page 9 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 9
như bà chủ. lão phính chạy sau, lưng đeo khác xa với căn nhà lạnh lẽo mà vợ chồng
ba lô, tay xách cái túi to như nô bộc. lão với bà mẹ già đang ở.
Mụ được cái dễ ngủ. Bất cứ sự di con em út cứ nhìn mụ, tỏ vẻ ngờ vực.
chuyển nào mà không bằng chân của mụ nó hỏi mụ đã khám vô sinh chưa. Mụ cười
cũng khiến mụ buồn ngủ. chuyến tàu ha hả. “Dễ tôi lại đợi dì nhắc nhở chắc.
đêm sớm nhất mà mụ đã dính mắt vào. Khám nhiều rồi, tứ phương rồi, uống đủ
Mụ nằm kín cái giường tầng một khoang các loại thuốc ích mẫu, ích tử rồi. họ bảo
sáu. lão phính và các kiểu đồ đạc, quà tôi không có bệnh gì sất”. “hay là tại anh
cáp ở tầng trên. Tàu chưa qua một ga, rể?”. Mụ khựng lại ngay. May mà kiềm chế
mụ đã ngáy rung cả giường. Mụ ngáy to được. chẳng nhẽ lại phô ra cái thói trăng
đến nỗi, mấy cô cậu cùng khoang phải hoa của chồng. Xấu chàng hổ ai. cứ thả
úp gối lên mặt mà cười. lão phính tụt lỏng cái lão phính nhà mụ, có khéo, con
xuống, vỗ mông vợ, mụ đổi tư thế nằm khắp chợ rồi cũng nên. con em út ra cái
nghiêng. Được một lúc mụ lại ngáy, tiếng vẻ hiểu biết. “Khám vô sinh cho đàn ông
ngáy nhỏ hơn nhưng dai hơn và âm điệu bây giờ là phải khám nam khoa trong
khác thường. Mụ ngủ đến khoảng mười bệnh viện lớn ở thành phố cơ. Bá đừng
hai giờ thì mụ thức. Suốt năm tiếng đồng có lo, không tốn kém đâu”. Mụ nổi tính sỹ
hồ tra tấn lỗ nhĩ người khác, mụ dường diện. Khám thì khám, sợ gì không khám.
như cũng biết. ngáy ngủ là nguyên nhân Không khám nó lại bảo mình có của mà
khiến mụ ngại về quê, ngại đi xa thăm kiệt. Đằng nào mụ cũng muốn cho lão
thú bà con, đền chùa hay du lịch đây đó. phính biết mặt cái thành phố, chứ quan
Mụ lấy ra từ túi xách những thứ đồ ăn trọng nam khoa, bắc khoa gì. năm chục
đêm chuẩn bị từ nhà. Một bọc xôi đỗ to. rồi, không khéo họ còn cười cho.
Một con gà luộc. hai khoanh giò lụa và *
cơ man nào là hoa quả. Mụ mời tha mời * *
thiết nhưng mọi người tranh thủ lúc mụ lão phính nhà mụ bị vô sinh. cái kết
ăn để chợp mắt nên ai cũng từ chối, kể cả luận ấy làm mụ ngã ngồi xuống ghế, mắt
lão phính. vì thế mà một mình mụ nhóp hoa lên như trúng gió độc. Thế là hết hi
nhép, từ từ giải quyết con gà luộc đến lúc vọng. Mấy chục năm mụ cam chịu cái
chỉ còn bộ xương. ăn xong một lúc là mụ tai tiếng nghiệt ngã. gái độc không con.
lại muốn ngủ. Mỗi cơn ngủ, tư thế ngủ là nhiều lúc, muốn bước qua cái dư luận
một điệu ngáy. cái giường nhà tàu chật khắc nghiệt để xin ai đó một mụn con mà
quá khiến các kiểu ngáy của mụ lại càng mụ không dám. Bây giờ, lại càng không
phong phú. lần này, nhờ có mỡ gà bôi dám. năm chục tuổi rồi, sinh nở gì nữa.
trơn mà tiếng ngáy của mụ thanh thoát Bao nhiêu hi vọng đặt vào con mẹ hàng
hơn, đỡ khàn hơn, nhưng lại to và khí thế cơm cũng tan biến. nó chửa với ai chứ có
hơn trước. cả khoang tàu thức trắng. ai phải với lão phính nhà mụ đâu? Khổ thân
nấy mệt rã rời. lão phính, cứ trông đợi mòn mỏi. về thôi,
Mười năm mà quê thay đổi nhiều chơi với bời gì. Mụ chẳng còn hứng thú gì
quá. nhất là con em út, nó đã có da có mà công viên hay bờ hồ nữa cả.
thịt, cũng bớt vâu, cứ nhìn anh rể tủm tỉm Đêm ngược tàu, mụ nằm im không
cười. lão phính ngượng nghịu trước bầy ngáy. cả đêm không ngáy bận nào. lão
cháu hơn hai chục đứa, đứa gọi bác, đứa phính biết vợ không ngủ. Không biết bác
gọi ông, inh cả tai. nhưng mà lão thấy sỹ nói gì với nó? hay lão có bệnh gì nguy
không khí ở quê vui và ấm áp quá. nó hiểm? người đàn bà đã không con, hiếm
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 9