Page 6 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 6
rẹt qua, nước văng cả vào mồm mụ. Đến Mưa càng ngày càng mau, càng to
chợ, cái chợ như tụt xuống dưới lòng đất hạt. cả khu chợ dậy lên mùi xào xáo,
chừng hai chục bậc đá mòn vẹt. ngày nướng nấu. cái mũi của mụ cứ hếch lên,
dưng, chợ vắng, mưa lại càng làm cho hít cho đẫy những mùi thơm đang tấn
vắng. Quán cơm nhà nó nằm góc chợ, công cơn đói của những ai vô tình hay cố
chỗ căng bùng nhùng mấy tấm bạt chắp ý đi qua cái góc ẩm thực này. Mùi măng
vá. Kia rồi, nó đang quay lưng lại mụ, liến chua xào lòng gà cấm có lẫn vào đâu
thoắng gì đó. được, mùi đậu phụ sốt cà chua và thịt
ba chỉ, mùi trứng rán hành, mùi cá suối
E hèm! Mụ hắng giọng, cụp ô, róc
nước, để con dao lên mép bàn, ngay sát nướng tẩm thảo quả... mùi nào rõ mùi ấy.
bát phở của gã Mông đang ăn dở. Ả kia Thế này, bố đứa nào chịu được. cái cơn
ghen tuông, bức bối lặn đâu mất, chỉ
quay lại, mặt nó tối sầm như mây đen vừa thấy cơn thèm ăn, thèm uống ngoi lên từ
kéo thêm về đày ải cái vắng vẻ buổi giao dạ dày, đến thực quản và lấp đầy khoang
thời. nếu nói về dao, về vũ khí, thì nó miệng. Mụ tạm tha cho nó, đủng đỉnh đi
sẵn hơn mụ. con dao thái thịt mỡ sáng ra hàng cơm phía ngoài, ghếch mông, ý
loáng, bóng nhờn, con dựa chặt xương, tứ ngồi cũng mất phần ba cái ghế băng
cả hai nằm trên cái thớt nghiến to bằng dài. cái ghế cập kênh, giơ hai cái chân
cái mẹt. chưa kể xiên, dùi, búa, củi gộc và còn lại lên, chới với. Mụ ngượng nghịu
xoong chảo. Mụ thầm cân nhắc lực lượng đứng dậy. chủ quán là lão già có cái đầu
và cầm con dao lên thế thủ. Mụ câng cấc hói bóng nhoáng, đôn đáo.
hỏi.
- Ấy chết, chị cứ ngồi xuống, ngồi vào
- lão phính đâu? giữa ấy cho chắc.
- chi pâu. Mụ liếc xéo qua đôi mắt lươn ti hí của
ái chà, lại còn cậy tiếng Mông để đối lão mà đưa đẩy.
đáp với bà hả? - Em thôi, chắc gì đấy đã bằng đây.
- lão phính đâu? lão chủ quán gật gật, che chắn ngay.
Ả kia chả vừa. - Thì nịnh em tí cho sướng thôi. chứ
- Tôi chả giấu chồng chị dưới gầm em còn mỡ màng lắm.
giường hay trong cạp quần tôi được. Mụ hởi lòng hởi dạ, luồn con dao
Mụ ngó nghiêng. Thằng già này hoặc xuống dưới gầm bàn rồi làm ra vẻ sành
đi gánh nước, hoặc bị nó sai vặt đi đâu đó sỏi. “làm chai rượu và cái đĩa tổng hợp
thôi, cứ đứng ở đây đợi. Ở nhà, mụ chắc đã nhỉ? phở thì ăn sau cho nóng. Mưa gió
mẩm, mưa gió thế này, quán vắng khách, thế này cũng chẳng mó được việc gì”.
kiểu gì anh ả cũng kéo bạt mà hú hí với chủ quán, tay thoăn thoắt, mồm liến
nhau. ai ngờ nó vẫn móc đâu ra vài gã láu, mắt đảo như lắc bi. chạm con dao
Mông đang đủng đỉnh câu giờ với bát dưới gầm bàn cũng hơi chợn, nhưng với
phở trương phình. Bình thường, mụ mặc bản lĩnh của lão già ngoài sáu mươi từng
kệ, chả thèm ghen. nhưng nó lại dám giang hồ ngang dọc, cũng thấy thường
đánh tiếng thách thức mụ, kích động mụ. thôi. chỉ sợ rượu vào, cơn ghen của mụ
rằng giỏi thì đẻ đi, không đẻ được thì để lại cuồng lên thì có đứa chết. Đàn bà là
người khác đẻ cho, loại gái độc. thế, hoặc không bao giờ chạm vào rượu,
6 VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)