Page 7 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 7
hoặc là phải say bí tỉ, chứ cứ nhồi nhội, nó chửa thật rồi sao? người ta đồn đại
nghi ngơ là rách việc. Tính tiền trước cho thế mà hóa thật sao? Đời khốn nạn. lão
chắc ăn. phính nhà mụ thật khốn nạn, mấy mươi
năm không làm cho mụ chửa được mà
lão già khôn gớm, mụ thầm nghĩ và
moi trong túi quần ra cái túi thổ cẩm con. mới thì thụt với nó hôm nào giờ đã chửa.
Mụ kéo khóa, lôi ra tờ một trăm để lên chân tay mụ rã rời, nước mắt mụ ứa ra.
bàn và cẩn thận lau bát, đũa. Tổng hợp là nỗi hờn tủi cứ dâng lên, dâng lên...
mấy miếng xương sườn xào chua ngọt, Mụ quên cả nhặt con dao lên, quên
mấy miếng nội tạng luộc, vài miếng đậu cả cái ô đen bên quán lão hói, lật đật trở
phụ rán và dăm cọng hành trần tái. Thế về nhà. Mụ chống tay vào hông, giọng
cũng quá ổn. ngất ngưởng. “nó chửa thật không? hả?”.
lão phính biết không giấu được, nhát
Mụ rót rượu ra cái cốc thủy tinh không gừng. “ừ, chửa”.
to, không nhỏ, rót cắn cạp, bưng lên
miệng tợp một phát hết non nửa. cũng Mụ phệt xuống hè, dựa lưng vào cái
khà đến nơi đến chốn. cái kiểu ẩm thực cột, thở dốc. Mưa có vẻ mau hơn. Trong
của mụ, đàn ông phố chợ này trả lại tiền. nhà, một bà già, già mốc già meo như cái
Mụ có tiền, là người có tiền thì ăn uống gốc lê đang lần tay vào trong người gãi
phải mạnh bạo chứ. việc gì phải xấu hổ. sồn sột. Mụ thấy người ngứa ngáy râm
ran, thi thoảng nhoi nhói như ong đốt.
cái chai nhựa thứ nhất lăn xuống Tự nhiên mụ thấy thèm được đi đâu đó
gầm bàn, mụ dáo dác tìm cái điếu cày. một chuyến. ít nhất là ra khỏi cái nhà này,
Mụ nhồi thuốc, đánh lửa, châm đóm, rít ra khỏi cái tiếng gãi lưng sồn sột của mẹ
thật lực. Mắt lim dim, khói tít mù, đầu chồng như gãi ghẻ. Từ bữa nghe phong
ngả nghiêng. phê... “Ơ kìa, quán hết rượu thanh thằng con giai mình làm chửa
rồi hay sao? chậm quá”. Mụ buông điếu được đứa chủ quán bún phở, cụ tự hào
cày là vớ lấy chai rượu mới, rót tràn ra cả lắm. hết đùn đẩy nhau, đứa nào biết đẻ
mặt bàn. chủ quán xót ruột. Mụ hiểu ý hay không giờ đã rõ. cụ càng khỏe gãi.
móc túi rút thêm năm chục. “Tiền rượu hay là về quê? Dễ đến chục năm rồi mụ
đấy, chưa gì đã... mà ông anh cũng làm chưa biết mặt quê.
vài chén đi, làm chó gì có khách mà lo”.
hết chai thứ hai, nhẵn cái đĩa tổng hợp, Độ ấy, vừa xuống bến xe, bọn xe ôm
mụ chẹp chẹp cái miệng cạp dậm gọi. nhao nhao xí phần. có dăm cây số, đã
mặc cả trước là mười lăm ngàn. Xuống
“phở, phở gà nhé”.
xe, không có tiền lẻ, đưa nó cả hai mươi
chưa đầy ba phút, bát phở kiệt cả ngàn, nó đúc tiền vào túi áo, nổ máy định
cái lẫn nước. Mụ lảo đảo đứng dậy. Trước đi. Mụ giật lại. “Không trả tôi năm nghìn
khi đi, mụ không quên cúi xuống, nhặt thừa hả?”. nó trợn mắt nhìn mụ. “Ơ hay,
con dao. Mụ đi thẳng vào quán con tình có năm nghìn, bà to như con voi ấy, lại
địch to gan, lớn mật. nó đứng dựa lưng còn đòi”. nó cười hô hố. Quê đấy. về đến
vào cột quán nhìn mưa, phía dưới cái tạp ngõ, bọn trẻ con nhếch nhác ùa ra đến
dề của nó là cái bụng phồng phồng. Mụ cả tá. chúng hò ầm lên. “Tây, Tây về làng
khua con dao trước mặt nó. “Tao giết mày, chúng bay ơi”. con em gái út chạy ra, ngó
đồ lăng loàn cướp chồng người khác”. nó chán mới dám đưa tay sờ vào cái áo rét
ưỡn ngực thách thức. “Đấy, chị có giỏi không độ của mụ, sờ mái tóc xoăn tít,
thì giết cả mẹ lẫn con tôi đi”. Mụ khựng vàng suộm của mụ. rồi nó tru lên. “Đúng
lại, con dao rơi xuống đất. Thật thế sao? là bá ngọ nhà mình rồi các con ơi”.
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 7