Page 8 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 8
lúc ngồi trên phản ăn cơm. lâu lắm phính bị lũ quét mất, phính lại nghèo nên
mới ngồi phản, hai cái vế của mụ to như mãi không có tiền cưới vợ Mông. lấy vợ
hai cây chuối hột, chả khoanh được, mà là người đa số, chả mất gì lại có sẵn nhà ở
có khoanh được cũng hết bố nó nửa cái và đưa cả mẹ đẻ về sống cùng. Ba người
phản, còn ai ngồi được nữa. Mâm cơm lớn không có mống trẻ con, buồn như
được chuyển xuống chiếu, mụ chọn cái mọt gặm hòm rỗng. Thi thoảng lão phính
cột mà dựa, bữa ăn phải xoay sở, đổi có đón bọn cháu họ lên chơi, chúng chỉ
tư thế mấy lần. Đứa em út nhà mụ cầm ăn, chỉ phá cho xơ xác vườn quả rồi lại cút
tinh con chuột, bé tí, gầy tong, răng chìa về nhà chúng, nịnh thế nào chúng cũng
ra mà ăn khỏe đáo để. nó vừa nhai vừa chả ở.
bảo. “Tết xong em lên để bá vũ béo cho *
em nhá”. Thằng chồng lườm vợ. “con vợ * *
em có sán hay sao ấy, ăn như đúc dế mà lão phính lần đầu về quê vợ nên
đếch béo được”. Mụ ăn qua ăn quýt, ra phấn khởi lắm. lấy nhau hai chục năm,
điều, đây ăn rông dài thế đấy, mà vẫn cứ giờ mụ mới dám đưa chồng về quê trình
béo ục, béo tròn, chả hiểu làm sao. cái áo diện. chẳng là lão phính thấp bé quá, lại
khoác dài ba lớp của mụ cởi ra treo trên chột một bên mắt do ngày bé nghịch
cột, bọn trẻ lấy sào chòi xuống đắp làm lửa bị than nhảy vào. Dụi mãi thành mù.
chăn, rú lên “nóng quá”. Bốn đứa đắp cái Mà ở quê, em gái mụ chót huênh hoang,
áo còn rộng. con em mụ, giỏi được bốn rằng anh rể to cao, đẹp giai rồi. Ở đất này,
chục cân cả dép mà đẻ bốn con, đứa nào dù chột, dù thấp bé nhưng lão phính nhà
đứa ấy như cái nắm cơm, nhìn sướng cả mụ lại có giá lắm. Dưới chợ, quán cơm
mắt. chẳng ai dám hỏi chuyện sinh nở phở nào có mặt lão phính, bà con dân tộc
của mụ, sợ mụ buồn. Quê đấy. hay là về Mông kéo về ùn ùn. Thế nên họ tìm cách
quê một chuyến. cho lão phính đi tàu lấy lòng lão, nay bát phở, mai cốc rượu.
một lần cho biết. có đứa còn thân thiện với lão bằng cách
lão phính chồng mụ là người Mông nhờ lão gánh nước, nhặt rau, bổ củi và
vùng này. phính có nghĩa là phở. người đánh cảm, cạo gió cho. cái bài đánh cảm,
Mông, thật lạ, hiếm có người không biết cạo gió của người Mông tài tình lắm. Mà
thích bún phở. vào tuổi mười tám, khi cái giống phải gió, cạo một lần là phải
theo một người bà con họ xa lên đây bán cạo mãi, nếu không đầu nặng như đeo
muối bán mắm, mụ đã to quá cỡ quá khổ đá không tỉnh được. cạo thế chó nào mà
rồi. Trai Kinh thấy mụ là sợ. cả khi mụ tậu bây giờ nó chửa. lúc đầu, nghe dân chợ
được mảnh vườn trĩu chịt hoa trái và cất bàn tán mụ không tin, tận mắt thấy cái
được ba gian nhà gỗ thì bọn họ vẫn sợ. bụng nó rồi thì phải tin.
Mụ chưa bao giờ leo lên cái cân để xem lão phính đứng xếp hàng mua vé. rõ
mình nặng cỡ nào cả. chỉ biết bọn thanh là xếp hàng mà tí cái lại có vài con mẹ láu
niên con trai giễu mụ thế này. “lấy em, cá ngoi lên đứng trước lão. Xếp đến dài
anh đỡ tốn khoản tiền mua đệm”. cuối cổ không mua được đôi vé. Mụ lôi lão ra
cùng, vào cái tuổi ba mươi, người ta con và đứng vào đấy. Mụ đứng vừa khít cái
bồng con bế hết cả thì mụ mới có người lối vào cửa mua vé được ngăn bởi hai cái
đến hỏi. Đó là phính, chồng mụ. phính rào inox. Mấy bà Tây thấy mụ thì xì xồ hỏi
nhỏ người nhưng được cái khỏe mạnh, thăm xem mụ đến từ quốc gia nào. Mụ tự
chăm chỉ. lấy phính, mụ được ở luôn nhà hào vỗ ngực. việt nam... việt nam. Khách
của mình. vì cái trận mưa lớn năm ấy, nhà ngạc nhiên lắm. Mụ đi trước, sải bước dài
8 VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)