Page 10 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 10
l 55 năm nét chữ chẳng nhòa di chúc Bác mang hồn dân tộc
l 70 xuân Đền Hùng còn vọng tiếng của Người tô thắm non sông.
BÙI VĂN PHẨM
muộn mà lại có bát ăn bát để thì ít khi hôm đứa hàng cơm đi đẻ. cả anh em
được thông cảm lắm. Thiên hạ bảo, chết nhà nó đuổi lão phính về như đuổi hủi.
chẳng mang của đi được, cũng chẳng nó không mượn mặt lão phính ở bệnh
có ai khóc, ai hương khói. nói không có viện cho vướng chân. lão phính về nhà,
con không đúng. Mụ từng nhận ba đứa tủi thân, ôm mặt khóc rưng rức. Mụ bực
con nuôi rồi. nhưng cứ trơn lông đỏ da là mình, định xổ toẹt. nó có phải máu mủ
chúng biến, sau khi cuỗm đi của bố mẹ của ông đâu mà đòi? nhưng lại thôi. lòng
nuôi một món. cũng tại mụ, nuôi nấng mụ cũng héo hon từng tấc chứ vui gì.
gì khi chúng đã mười lăm, mười bảy? Sáng hôm ấy trời cũng mưa, mưa rất
chúng chỉ ngọt ngào lấy lòng để mụ chu to. Điện thoại nhà mụ đổ chuông. lão
cấp tiền cho chúng thỏa mãn thôi. Bây phính bật dậy, chạy ra nghe. lão cuống
giờ thì mụ nản rồi. Thiên hạ muốn gán quýt như bắt được vàng. “Tôi đi đón con
cho cái tội gì cũng được. đây bà ạ”. Mụ cũng bổ dậy. “Đón về nhà
* mình hả? Sao nó lại cho ông đón?”. Mụ
* * vội vàng xỏ dép và vớ cái chăn băng lông
nhỏ chạy theo chồng.
Đứa hàng cơm sắp đẻ. nó nằm ỳ ở lão phính thập thò ở bên ngoài. Mụ
nhà, gần như giao phó mọi việc ở quán mở cửa, lách vào. Sản phụ nằm nghiêng,
cho chồng mụ hết. lão phính cũng chẳng úp mặt vào tường, lí nhí “Đằng nào em
nề hà. có hôm còn ôm đống quần áo bẩn cũng không có sữa, anh chị mang cháu về
dơ của nó về nhà hùi hụi giặt. lão thèm mà bầu bạn”. Mụ run rẩy đưa tay bồng đứa
con quá rồi. Mụ biết chứ. Ấy thế, có lần bé lên. Tiếng lão phính hỏi vọng vào. “con
lão lỡ tay đánh rơi, vỡ cái bát, nó cong trai hay con gái đấy?”. Tiếng một bà vọng
tớn lên chửi “Sau này tôi cũng chả khiến ra “con gái, đỏ như cái mậm giềng ấy, khỏe
cái mặt ông nuôi nó, làm bố nó. Tôi có lắm”. Mụ bế đứa trẻ sát vào lòng mình, cho
con tôi nuôi, ông về mà chăm cái mụ béo nó nhận hơi ấm từ mụ. nhìn con bé, mụ
nhà ông”. nó ít hơn lão phính cả chục tuổi thấy cay cay sống mũi. lão phính xòe ô,
mà hỗn thế không biết. nó cậy nó sắp đẻ che cho hai mẹ con khi ra đến sân.
con trai cho lão đấy mà. nó xem bói, thầy Trên con đường mưa, lão phính nôn
bói bảo nó sinh quỷ tử khôi ngô, tuấn nóng, kiễng chân ngó vào mặt con bé.
tú lắm. lão phính cứ hề hà qua chuyện. lão giật mình, thắc mắc “Sao, người ta
Bát à, chuyện nhỏ. lão về nhà, mở hòm làm thế nào mà con bé lại bị rách môi to
bưng xuống cho nó cả chục cái bát sứ hải thế?”. Mụ lườm chồng “Ông đừng nói vậy,
Dương trắng nõn. Mụ ấm ức trong lòng con nghe thấy tủi thân”. lão phính tay
lắm, nhưng bỏ qua. cốt để lão vui. lão cầm ô giơ lên cao, chân líu ríu theo sát
có vui thì cả nhà cũng mới vui được. con vợ con.
của lão rồi cũng là con của mụ. T.N.H
10 VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)