Page 47 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 47
giống tính mẹ chồng như đúc, chả to Thế là chị dâu tôi dẫn người đàn
tiếng với hàng xóm bao giờ. Ấy vậy mà ông ra cổng. ra đến cổng, mỗi người
bỗng chị tôi chanh chua đáo để. chị nói rẽ một hướng, ai về nhà ấy, không đi
em tôi có tội với chồng, với nhà này đã cùng nhau.
cắn răng chịu hết, bỏ hết để nhận tội Sau Tết, tôi treo chữ an lên cạnh ban
sửa mình. Tôi quý cái tính đó của em, thờ. Bố biết, để bố viết chữ khác, chữ gỉản
nên không nỡ trách làm đau lòng thêm. treo lên cho hợp. Mẹ nghe bố nói bảo cứ
nhưng với ông Thái (tên người đàn ông treo chữ an cũng được, sau mọi chuyện
chị dâu tôi dẫn đến nhà) biết có tội mà tôi lại thấy an. Để mẹ sửa cái lễ cho ông
vẫn mũ ni che tai, mặt dạn mày dày để thắp hương, rồi treo chữ. Ý mẹ, sau Tết
giữ lấy cái chức, đến bây giờ mới lộ mặt mới treo chữ an vào dịp sang mùa vào
thì hèn quá. Thôi em tôi dại, em tôi thiệt vụ giêng hai.
thân, chẳng nhắc lại chuyện cũ nữa. Mọi
người về để bố mẹ tôi đi nghỉ. H.Đ.C
Bên bờ sông cạn nắng (Tiếp theo trang 37)
xuất sắc nhiệm vụ của người lính công Trung đội 1 thuộc Đại đội 3 đêm nay
binh rà phá bom mìn! sẽ hành quân vượt Trường Sơn vào tiếp
Trước khi hoàng Bái hướng nam vùng sâu chiến đấu. Dân xóm vạn tề tựu
châm điện, trong máy phát về phía quả đông đủ, duy chỉ thiếu mệ cần bị ốm
bom gần ngầm Thác co, anh bảo chiến sĩ không ra tiễn các chiến sĩ được. hai chiếc
Tài lái xe, cậu lui lại phía sau đi, để tôi phá xe Mô nô đầu dài ngoẵng đang nổ máy
quả bom này. Được rồi cậu nhớ cẩn thận. bên ngầm Thác co. lục Tường lặng đi
chiến sĩ Tài đánh tay lái chầm chậm lùi xe. ngắm bờ sông đã cạn nắng, nhanh thật
“oàng... oàng”. hai tiếng nổ liên tiếp gần vậy mà các anh đã trụ ở đây gần một năm,
hơn cự ly hoàng Bái xác định. cột nước bao nhiêu kỉ niệm vui, buồn, đau thương,
tung lên cao hàng chục mét, đá sỏi, cát mất mát. hoàng Bái, Trung đội trưởng hà
bay tứ tung. Tài vội chạy lại, hoàng Bái Dũng, cậu Thà vĩnh phúc đã mãi mãi nằm
quằn quại trong vũng máu. chiếc máy lại. Đau thương nhất là Trung đội trưởng
phát điện bị đẩy ra xa... hà Dũng, anh đứng trên vồng đất cao,
ngày 27 tháng 01 năm 1973 hiệp bình thản đếm những loạt bom rơi! Khi
định pari được ký kết. Đế quốc Mỹ ngừng tiếng bom dứt, mọi người không thấy hà
ném bom bắn phá miền Bắc. Dũng đâu vội chạy đến vồng đất! Thân
Xế chiều, bờ sông nhật lệ dần thẫm thể anh đã rách thành từng mảnh! vì
một quả bom quái ác đã rơi cách chỗ anh
lại. Dòng sông rộng mênh mang trở lại đứng rất gần! lục Tường nhìn dân xóm
thơ mộng yên bình. Từ vĩ tuyến 17 trở vạn thầm hứa: Sau chiến tranh, nhất định
ra từ nay đã không còn bị bom đạn máy con sẽ trở lại đây thăm mệ cần và dân
bay giặc Mỹ bắn phá. người dân xóm vạn xóm vạn, đã che chở và động viên chúng
không còn phải sống dưới hầm, họ sẽ lại
ra khơi đánh cá dựng lại nhà cửa, khói con, như những người thân yêu trong gia
lam lại lan tỏa trên những nóc nhà bình đình, trước mỗi giờ vào trận phá bom.
dị như xưa. Đ.N.M
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 47