Page 46 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 46

để mẹ không  cho tôi treo lên tường?               anh tôi bảo, do anh đi xa lâu ngày,
              Tôi không đám hỏi, nhưng mẹ hỏi, ông  em lại còn trẻ, bồng bột dễ mắc sai lầm.
              không lo nghĩ à, mà vẫn cho chữ an?            Thôi thời  chiến tranh,  nên chín  bỏ làm

                  Ông vẫn điềm nhiên uống hết chén           mười, ta về với nhau cho bố mẹ vui, gia
              trà, hút một điếu thuốc lào, rồi bảo           đình vui. vì sau đây tôi lại đi xa, cần có
              chuyện thế mới là an.                          người giúp bố mẹ.

                  Mẹ đay lại, tôi không biết chữ Thánh           chị tôi bảo, anh độ lượng như phật,
              hiền  thâm  thuý,  nhưng  từ  chuyện  nhà      anh tha thứ cho tội lỗi của vợ, nhưng tôi
                                                             nghĩ tình nghĩa hai ta như bát nước đầy,
              mà suy, thì còn an cái nỗi gì?
                                                             tôi lỡ hắt bỏ rồi, không thể lấy lại được.
                  Bố ngửa cổ nhìn lên ban thờ, vầng  Không chỉ xin anh bỏ tôi mà tôi đã tự bỏ
              trán nhíu lại rồi mới nói, như chỉ nói cho  hết, sống một mình với em bé. Tôi chỉ xin
              mình nghe, an là mọi việc do trời định  anh, xin gia đình cho làm nốt cái phận
              cho hợp lẽ, hợp với phận người. con dâu  làm dâu mà tôi chưa được làm trọn vẹn
              không còn lòng với con bà, thì đến với  với nhà ta.
              người khác hợp với phận nó. Xã hội cũng            Tôi thấy trong nước mắt của chị có
              vậy thôi, cứ đảo lên,  đảo xuống, va nhau,     mùi sữa non.
              úp vào nhau, rồi đâu lại vào đấy, như đi
              tàu chật, lúc đầu thì co chân, chen vai, rồi       Thế là chỉ hai chục ngày ở nhà, anh
              tàu cứ chạy, sẽ đến lúc được duỗi chân,        chị tôi ly hôn. ly hôn hôm trước thì hôm
              duỗi tay. vì chữ  an mà đóng chặt cửa,         sau chị tôi nhắn với mẹ tôi, tối chị dẫn
              nhốt mọi bất bằng lại, cố gán ghép vào         người quen của chị sang gặp bố mẹ để
              khuôn, thì vỡ ra, sao mà an được.              nói với bố mẹ vài lời. Không biết từ đâu,
                                                             chị dâu cả đã biết câu chuyện buổi tối sẽ
                  rồi anh trai tôi được về nghỉ phép.        diễn ra. chị chép miệng bảo, bây giờ về
              anh đẹp lắm, quần áo đẹp, hai cái va ly  hưu rồi mới lộ ra cái tổ con chuồn chuồn,
              đẹp, đẹp hơn nữa là chiếc ra đi ô to như  chứ còn công tác thì bố bảo, vì sợ mất
              cái hòm, có bốn chân. chiếc radio một  chức mà lị. Đương nhiên là tôi chả hiểu
              người vác nặng này mà bắt sóng Đài  chuyện con chuồn chuồn là thế nào.
              Tiếng nói  việt  nam thì cả xóm có thể             Buổi tối cơm nước xong, cả nhà còn
              nghe thấy tiếng rào rào như mưa, mà            đang ngồi  uống nước ở chõng tre  kê
              tiếng người lại không tròn vành, rõ nét.       ở  hiên  trước  thì  chị  ngân  vào,  có  một
                  anh tôi về một ngày thì buổi tối chị  người đàn ông nhỏ ru rú đi sau. vào đến
              ngân về, mặc quần phin mới, cái áo hoa  nhà chị ngân lên tiếng trước. chị thưa
              cổ lá sen, đeo guốc nhựa đen như đi công  mẹ, thưa bố, thưa các chị, lâu nay chị chỉ
              tác. chị bất ngờ quỳ trước anh tôi như  nói với cả nhà là chị có tội, nhưng tội với
              phật tử quỳ trước tượng  adidà, lạy đủ         ai thì chưa nói rõ, vì người ấy còn đang
              năm lạy rồi nói, tôi có tội không chung        là Bí thư Đảng ủy xã, nói ra thì bị kiểm
              tình với anh, nên tôi xin mẹ ra khỏi nhà       điểm, bị mất chức, nên con thương tình,
              ở riêng. Tôi cũng đã viết cái đơn xin ly dị    một chuyến đò nên nghĩa, con cắn răng
              anh vì lỗi ở tôi xin anh ký vào, để chúng ta   chưa nói. nay ông ấy về vườn rồi, nói ra
              không còn ràng buộc vợ chồng. Tôi tiếc         cũng chẳng làm sao, nên con thưa với
              người chồng là anh lắm. người phá hoại         cả nhà, người làm cho con khổ, con mất
              đời tôi, không bằng cái gót chân của anh,      hết là ông này, dù ông đã có vợ, có con
              nhưng tôi mê muội, tôi lú lẫn, tôi ngu         đàn. con dẫn ông ấy đến đây để ông xin
              ngốc mà bội tình. nói xong, chị khóc như       lỗi cả nhà.
              mưa trong nhà.                                     chị dâu cả nhà tôi là người hiền lành,

              46                                         VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51