Page 80 - Tạp chí Lang Bian
P. 80

-  Cháu  bắt  kiến  bỏ  ra  ngoài  Sầu riêng, na, mít... nhiều lắm luôn.
            vòng ạ.                                 Nói  chuyện  một  lúc,  mẹ  tắt
                -  Cháu  gái  của  ngoại  thông  máy. Ngọc Sa trả máy cho bà, mặt
            minh lắm, giờ ta đi ngủ nhé.         buồn thiu. Ông ngạc nhiên, hỏi:
                - Cho cháu xin một chút thời        - Sao cháu buồn vậy?

            gian nữa ạ.                             Ngọc Sa mắt đỏ hoe, ấp úng:
                - Cháu làm gì?                      - Mẹ, mẹ... cháu!
                - Cháu chờ bạn kiến về nhà đã ạ.    Bà  quay  sang  kéo  cháu  vào
                -  Kiến  là  loài  vật  tuy  nhỏ  lòng, hỏi:
            bé  nhưng  rất  thông  minh,  chắc      - Mẹ cháu làm sao nào?
            chắn sẽ tìm được đường về nhà           -  Cháu  chỉ  nghe  tiếng  thôi

            với mẹ nó.                           mà  không  thấy  mặt,  thấy  mắt
                - Nhưng trời tối thế này, kiến  mẹ đâu cả; hình như mẹ không
            con có lạc đường không ạ?            muốn cho cháu thấy mặt.
                - Chắc là không đâu cháu ạ.         Hôn nhẹ lên tóc cháu, bà trả lời:
                - Giờ này thấy kiến con không         -  Mẹ  cháu  đang  trong  khu

            về, chắc mẹ kiến lo lắng lắm và  cách ly chống dịch nên phải mặc
            sẽ phải đi tìm bạn ấy đấy.           quần  áo,  đội  mũ  bảo  hộ  và  đeo
                - Cháu của ngoại đoán đúng rồi. khẩu trang không thể bỏ ra được.
                -  Ô,  mẹ  con  kiến  gặp  nhau     Ngước cặp mắt đầy lo âu nhìn
            chắc là vui lắm. Nhưng mà…           bà, Ngọc Sa hỏi lại:
                - Mà sao cháu?                      - Đeo cả ngày luôn ạ?

                -  Chắc  mẹ  bạn  kiến  không       Ông gật đầu trả lời thay bà:
            phải đi chống dịch bà nhỉ!              - Đúng vậy.
                Bỗng chuông điện thoại reo,         - Thế thì khó chịu lắm luôn.
            bà cầm máy nói chuyện một tý            Nghe Ngọc Sa nói, bà trả lời:

            rồi chuyển cho Ngọc Sa bảo:             - Đúng vậy rồi!
                - Mẹ cháu gọi về, trả lời mẹ đi.    Ngọc Sa úp mặt vào ngực bà,
                Ngọc Sa mừng lắm, cầm máy  giọng nghèn nghẹn:
            vội khoe luôn:                          - Thế mà cháu không biết còn
                -  Ui  chu  cha  nhà  ngoại  nhiều  trách  mẹ.  Thương  ba  mẹ  quá,

            trái cây chín lắm nhé, mẹ xem này:  ngoại ơi! 



                                               80
   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85