Page 77 - Tạp chí Lang Bian
P. 77

đi chợ rất sớm và đứng chờ các chị  chị mặc không vừa để lại, nghĩ đến
            phụ nữ trong xóm cùng đi. Hôm nay,  quần áo mới mẹ sắp mua tôi mừng rơi
            mẹ ngủ quên hay do mọi người đi chợ  nước mắt.
            sớm? Tôi băn khoăn không rõ. Hơn        Ra đến chợ trời vẫn còn tối mịt,
            nửa năm nay, mẹ con tôi lấy mốc thời  vậy mà người bán người mua đã tấp
            gian đi chợ bằng tiếng gáy của gà.   nập.  Mẹ  tươi  cười  mỗi  khi  khách
                Giống như mọi lần, tôi cầm đèn  mua bó rau hay nải chuối. Khi trời
            đi trước dò đường còn mẹ quảy gánh  hửng  sáng,  người  ta  nhìn  nhau  tỏ
            đi sau. Lên hết đỉnh đồi, mẹ con tôi  rõ mặt người thì gánh hàng của mẹ
            dừng lại nghỉ mệt. Mẹ vừa đặt gánh  cũng đã vơi, trong thúng chỉ còn lại
            xuống đất, một người phụ nữ bước  vài ba bó rau muống. Mẹ lấy tiền ra
            đến giục: “Hai mẹ con nhanh lên,  đếm rồi dặn tôi: “Con ngồi đây trông
            trời sáng, chợ tan, không bán được  chừng, ai mua rau con bán để mẹ đi
            hàng  phải  quảy  về  lại  đấy”.  Mẹ  sắm Tết”. Tôi vâng lời. Mẹ bước đi
            đang thở hổn hển nhưng vội đứng  lẫn vào dòng người náo nhiệt trong
            lên quảy gánh đi tiếp. Cái đòn gánh  chợ, một lát sau mẹ quay lại, cùng
            trên vai mẹ nhún lên nhún xuống,  với hai bịch bóng nilon xách nặng
            có khi cong như chiếc cung, có khi  trên tay. Và cũng giống như những
            thẳng như mái chèo theo nhịp bước  lần trước, mẹ mua cho tôi một cái
            của  mẹ.  Mẹ  phải  gánh  cả  quãng  bánh. Buổi sáng hôm ấy trên đường
            đường dài bảy, tám cây số mới ra  về nhà mẹ nói với tôi: “Năm nay là
            đến chợ. Có hôm trời mưa, đèn tắt  năm đầu tiên gia đình mình ăn Tết
            hai mẹ con phải mò mẫm tìm đường  ở  Tây  Nguyên,  nên  mẹ  phải  nấu
            đi.  Nhưng  lần  nào  cũng  vậy,  bán  một bữa cơm thịnh soạn mừng năm
            xong hai thúng hàng, gồm các loại  mới”. Hai mẹ con phấn khởi vừa đi
            rau muống, đu đủ, chuối… mẹ mua  vừa nói chuyện suốt dọc đường về.
            cho tôi một cái bánh.                Tuy gánh hàng của mẹ chẳng được
                Lúc chiều hái rau, bao nhiêu ngọn  bao nhiêu tiền, nhưng mẹ biết tính
            to ngọn nhỏ trong các luống rau mẹ  toán nên cũng mua được nhiều thứ.
            đều ngắt hết, tôi thấy lạ và hỏi thì mẹ  Năm ấy, gia đình tôi được hưởng cái
            bảo, mẹ muốn có thêm tiền để sắm  Tết thật ấm cúng.
            sanh  các  thứ  lặt  vặt  trong  nhà.  Mẹ   Giờ đây, mẹ tôi tuổi đã cao, không
            nói cũng phải, hôm nay đã là ngày ba  còn sức để gánh hàng đi chợ bán được
            mươi Tết rồi, là buổi đi chợ cuối cùng  nữa, mà cái chợ ngày xưa người ta
            của mẹ trong năm cũ nên gánh hàng  cũng đã phân lô bán cho người dân ở.
            của mẹ nhiều hơn, nặng hơn mọi lần.  Chẳng còn một dấu tích nào nơi trước
            Lúc nghỉ mệt mẹ âu yếm xoa đầu tôi  kia mẹ con tôi hay ngồi bán, mọi thứ
            nói: “Bữa nay mẹ mua cho con một  chỉ còn trong ký ức. Bây giờ ra chợ

            bộ quần áo mới để con đi chơi Tết”.  nhìn thấy gánh hàng rau của các chị
            “Ôi!  Có  quần  áo  mới”,  tôi  reo  lên.  phụ nữ, tôi lại nhớ đến gánh hàng rau
            Trước giờ, tôi phải mặc đồ cũ do anh  của mẹ và nhớ đến Tết xưa 

                                               77
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82