Page 141 - Tạp chí Nha Trang
P. 141

lưu danh muôn thưở. Và, Lục Du          (Bản dịch của Trần Huy Liệu)
            cũng vậy!                               Bốc  toán  tử  là  một  điệu  hát

               Là  một  người  yêu  mai  đến  si   được  khá  nhiều  danh  sĩ  đương
            mê, Lục Du cũng đã soạn nhiều        thời  viết  lời.  Điệu  hát  gồm  44
            bài Từ về hoa mai, nổi tiếng nhất    từ  chia  làm  2  sắp  hoàn  toàn
            là bài Bốc toán tử - Vịnh Mai (卜     giống  nhau  về  luật  bằng  trắc;
            算子- 咏梅) mà ngày nay vẫn còn          là  sự  kết  hợp  giữa  các  câu  ngũ
            truyền tụng.                         ngôn và thất ngôn theo cấu trúc:
               - Phiên âm:                       (5+5+7+5) x 2 sắp; trong đó chữ

               “Dịch  ngoại  đoạn  kiều  biên/   cuối câu thứ 2 và câu thứ 4 của
            tịch mịch khai vô chủ.               mỗi sắp phải hiệp vần với nhau
                                                 ở âm trắc.
               Dĩ  thị  hoàng  hôn  độc  tự  sầu/
            cánh trước phong hòa vũ.                Nếu bài thơ Mai hoa tuyệt cú
               Vô  ý  khổ  tranh  xuân/  nhất    được Lục Du cảm tác từ cảnh sắc
            nhậm quần phương đố.                 thanh kỳ của rừng mai giữa mùa
                                                 băng  tuyết  để  ca  ngợi  khí  chất
               Linh  lạc  thành  nê  niễn  tác   quân tử của hoa mai, thì bài Vịnh
            trần/ chỉ hữu hương như cố.”         mai được viết theo điệu Bốc toán
               - Nguyên văn:                     tử là sự đồng cảm của tác giả với

               “驿外断桥边,寂寞开无主。已是                   một nhành mai bên cây cầu gãy.
            黄昏独自愁,更著风和雨。                         Trong  mưa  phùn  gió  lạnh,  bên
                                                 cây  cầu  đã  gãy,  một  nhành  mai
               无意苦争春,一任群芳妒。零落
            成泥碾作尘,只有香如故。”                        vẵn lặng lẽ trỗ bông, tự nở tự rơi,
               - Tạm dịch:                       không  người  chiếu  cố;  có  ý  báo

               “Ngoài  trạm  bên  cầu  gãy/      xuân về, nhưng không màng đến
                                                 sự tranh đua; cánh hoa theo gió
            vắng ngắt hoa không chủ.             rụng  rơi,  còn  bị  ngựa  xe  nghiến
               Gặp lúc hoàng hôn một mình        thành bùn bụi, thê lương đau khổ
            buồn/ lại thêm mưa với gió.          nào  bằng.  Vậy  mà,  hương  vẫn

               Đâu có muốn giành xuân/ mặc       ngát như thời mới nở. Trân trọng
            trăm hoa ghen ghét.                  thay!
               Dù khi rụng xuống thành bụi,         Về  thời  gian  ra  đời  của  tác
            bùn/  vẫn  thoảng  hương  thơm       phẩm  này  đến  nay  vẫn  chưa
            ngát.”                               được xác định, nhưng người đọc



            140
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146