Page 25 - Đời Sống Gia Đình - Số Tết Dương Lịch
P. 25

Số 01
        Truyện ngắn


        thiện của An, trái tim Nguyên đập rộn  tiếng chim hót líu lo, tiếng cành cây  lòng dâng lên một niềm vui nhỏ nhoi
        ràng hơn. Ánh mắt cô long lanh dưới  xào xạc và cả côn trùng râm ram, tạo  vì con gái đã dần mở lòng. Nguyên
        ánh chiều tà, nụ cười rạng rỡ như hoa  nên một bản giao hưởng tuyệt vời của  khệ nệ bưng vào một bát thuốc ấm
        mới nở, khiến anh không thể rời mắt.  thiên nhiên. Lòng An chợt chùng   nóng mới sắc xong cho bà Mậu. Mặc
        Khi đến nơi, trong giây phút chia tay,  xuống khi nghĩ về bố - một người cô  dù mấy hôm mệt mỏi, không ăn uống
        Nguyên đã cầm mấy chú chim mới săn  không biết là ai, chưa từng thấy ai  được gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt
        được tặng cho bà Mậu để làm bữa tối.  trong thôn nhắc đến, kể cả Mẹ. Bố là  lo lắng của con gái và sự chân thành
        Miệng nói lời chào tạm biệt, nhưng đôi  một bí ẩn mà cô chưa từng có lời giải  của Nguyên, bà Mậu cố gắng uống
        chân lại như bị níu giữ, không muốn  đáp. Mỗi khi hỏi mẹ, bà chỉ im lặng,  chút thuốc.Vị thuốc đắng chát trôi qua
        rời xa. Sau lần gặp ấy, anh thầm nhủ sẽ  ánh mắt thoáng nét buồn xa xăm.   cổ họng, bà Mậu khẽ nhíu mày. An
        làm mọi cách để có thể gần gũi và      Một mùa đông lạnh giá nữa lại về.  ngồi bên, đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn
        chăm sóc cho mẹ con bà Mậu, hy vọng  Cái rét căm căm như muốn cứa vào da  tay gầy guộc: “Mẹ uống thêm đi, con đã
        một ngày nào đó An sẽ nhận ra tình  thịt khiến mọi thứ trở nên ảm đạm và  nhờ anh Nguyên tìm đúng thầy thuốc
        cảm chân thành của mình.            u ám. Những hàng cây trơ trụi như   tốt nhất rồi. Mẹ phải khỏe lại để đón Tết
           An ngồi bên bờ suối, tay cầm một  bức tượng cổ ngoài vườn cũng đang  cùng con chứ!”.
        bó cỏ mật vừa mới hái, lòng đầy những  gắng chống chọi trong cơn gió lạnh.  Nguyên đứng lặng lẽ bên cạnh,
        suy tư. Mùa cỏ mật đến với những    Bà Mậu ngồi trên giường, đôi mắt mờ  ánh mắt anh dừng lại ở bức tranh cũ
        bông hoa nhẹ nhàng buông. Mùi cỏ    đục nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia,  treo trên tường với khung gỗ mộc
        mật thơm ngát, dễ chịu, lan tỏa trong  thở hắt đầy khó nhọc. Bỗng tiếng xe  mạc khắc họa cảnh một gia đình sum
        không gian tĩnh lặng, như muốn xoa  máy quen thuộc của Nguyên vang lên  họp dưới gốc đào. Điều đó giờ đây
        dịu những nỗi buồn sâu kín trong lòng  ngoài ngõ, phá tan sự tĩnh lặng ảm  dường như xa vời đối với căn nhà nhỏ
        cô. Trước mắt là rặng thông xanh mướt,  đạm. Sáng nay, An đã nhờ Nguyên  này. Chiều hôm đó, khi bà Mậu chìm
        cao vút tựa như những vệ sĩ trung   chở cô lên phố mua cho mẹ thêm      vào giấc ngủ chập chờn, An và
        thành của rừng, rì rào trong gió. Giữa  mấy thang thuốc. Bà Mậu nghe tiếng  Nguyên ngồi bên hiên nhà. An khẽ
        đại ngàn mênh mông này, An nghe rõ  bước chân của hai đứa bước vào nhà,  thở dài: “Anh biết không, ngày xưa mẹ
                                                                                thích Tết lắm. Nhà mình lúc nào cũng
                                                                                đầy ắp tiếng cười, bánh chưng bánh
                                                                                tét xanh rì cả góc bếp. Nhưng từ khi
                                                                                ốm nặng, mẹ con em không còn
                                                                                hứng thú chuẩn bị gì nữa...”
                                                                                  Nguyên im lặng một lát rồi cất
                                                                                giọng trầm ấm: “Vậy năm nay, mình
                                                                                cùng làm lại. Không chỉ để mẹ vui, mà
                                                                                còn để em cảm nhận được không khí
                                                                                gia đình thực sự. Anh sẽ phụ em”.
                                                                                  An ngẩng lên, đôi mắt còn vương
                                                                                chút ngần ngại. Nhưng ánh mắt kiên
                                                                                định của Nguyên khiến cô dần buông
                                                                                bỏ rào cản. Cô khẽ gật đầu. Những
                                                                                ngày sau đó, căn nhà nhỏ dần trở nên
                                                                                rộn ràng hơn. Nguyên lau dọn sân
                                                                                vườn, sửa lại cánh cửa sổ cũ kêu cót
                                                                                két mỗi khi gió lùa. An lúi húi trong
                                                                                bếp, mùi hương của mứt gừng lan tỏa
                                                                                khắp không gian. Bà Mậu nhìn thấy
                                                                                hai đứa trẻ tíu tít, lòng dâng lên niềm
                                                                                hạnh phúc khó tả.
                                                                                  Đêm 30, Nguyên bất ngờ xuất hiện
                                                                                với một cành đào nhỏ. Cành đào
                                                                                khẳng khiu nhưng rực rỡ sắc hồng,
                                                                                làm sáng bừng cả góc nhà. An vội
                                                                                vàng tìm chiếc bình sứ lâu nay cất
                                                                                trong tủ, cẩn thận cắm cành đào vào.
                                                                                Khi đồng hồ điểm 12 giờ, tiếng pháo
                                                                                hoa vang lên từ xa. An quay sang mẹ:
                                                                                “Mẹ ơi, năm mới rồi, mẹ ước gì đi”.
                                                                                  Bà Mậu nắm chặt tay con gái,
                                                                                giọng bà yếu ớt nhưng đầy ấm áp:
                                                                                “Mẹ chỉ mong con hạnh phúc, như bông
                                                                                hoa đào kia - dù nhỏ bé nhưng vẫn tỏa
                                                                                sáng giữa mùa đông”.
                                                                                  An rưng rưng nước mắt. Nguyên
                                                                                khẽ nắm lấy tay cô. Ba người cùng
                                                                                nhìn ra bầu trời đêm, những hy vọng
                                                                                mới cho một năm đầy hứa hẹn. An
                                                                                khẽ tựa đầu vào vai Nguyên, thì thầm:
                                                             Minh họa sưu tầm   “Cảm ơn anh - Mùa xuân của em!”.
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30