Page 24 - Đời Sống Gia Đình - Số Tết Dương Lịch
P. 24
Số 01
Truyện ngắn
rời đã về trưa, ánh nắng chói
chang đổ xuống từ đỉnh cao,
Txuyên qua từng kẽ lá, tạo nên
những vệt sáng lung linh trên mặt đất.
An vui vẻ nhảy chân sáo, từng bước
chân nhẹ nhàng lướt qua những con
đường nhỏ hẹp giữa rừng cây rậm rạp.
Trên tay cô là một chú gà rừng với bộ
lông rực rỡ, lấp lánh như cầu vồng
dưới ánh nắng mặt trời. An nhìn chú
gà vừa mới bắt được với ánh mắt hân
hoan, lòng tràn đầy niềm vui sướng.
Gà rừng vốn rất lanh lẹ và tinh tường,
An đã phải kiên nhẫn, quan sát cả
buổi sáng, dẫn dụ nó chạy vào bẫy hố
sâu được che phủ bề mặt bằng lá cây.
- “Mẹ ơi! Xem hôm nay con bắt được
gì này!”.
An nhí nhảnh thò đầu qua ô cửa
sổ, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Từ bên
trong nhà, bà Mậu đang ngồi trên
giường, khẽ nghiêng người, xoay lại
nhìn con gái với ánh mắt tràn đầy yêu
thương: “Chà! Con gái mẹ càng lớn
càng giỏi nhỉ? Vào nhà đi con, xem kìa,
nắng cháy sém hết cả mặt mày rồi…”.
Chưa dứt lời thì một cơn ho dài bất
ngờ kéo đến khiến bà Mậu phải gắng
sức bám chặt lấy thành giường. Cả cơ
thể bà rung lên từng đợt, khuôn mặt
nhăn nhó vì đau đớn. An vội vàng thả
chú gà xuống đất, lao vào nhà. Khi
đến bên giường, cô nhẹ nhàng vòng
tay ôm lấy mẹ, cảm nhận từng nhịp
thở yếu ớt và run rẩy. Bàn tay An run Minh họa sưu tầm
lên khi chạm vào bàn tay gầy guộc,
thô ráp nhưng ấm áp ngày nào giờ trở
nên lạnh lẽo và thiếu sức sống. Mùa
này, sức khỏe của mẹ đã suy giảm
nhiều, không còn đủ sức cùng An lên MÙA XUÂN
rừng hái măng, nhặt củi như trước.
Hình ảnh mẹ con cùng nhau len lỏi
trong rừng, tiếng cười vang vọng
khắp nơi giờ chỉ còn lại trong ký ức. YÊU THƯƠNG
Nhìn mẹ, từng nét khắc khổ hiện rõ
trên làn da sạm nắng và thân hình LINH CHÂU
ngày một gầy đi trông thấy, An không
khỏi xót xa. chỉ có mình cô để nương tựa, và cô chỉ Mậu từ chối, Nguyên nhẹ nhàng dúi
Mẹ con cô đã sống nương tựa vào muốn dành hết thời gian, tình yêu và vào tay bà lọ mật ong và vội vã quay
nhau trong ngôi nhà nhỏ dưới chân sự chăm sóc cho người mẹ của mình. lưng bước đi thật nhanh, dáng người
núi này, cùng nhau vượt qua biết bao - “Dì Mậu ơi…”. Bà Mậu cố gắng cao lớn mất hút dần sau những rặng
sóng gió, buồn vui của cuộc đời. Từ gượng dậy, dựa vào bờ tường, lần cây xanh rì. Bà Mậu đứng lặng nhìn
một cô bé con nghịch ngợm thích leo từng bước một ra mở cửa. Thì ra là theo, lòng ngập tràn cảm xúc. Đôi mắt
trèo và săn bắt thú khiến mẹ chỉ biết Nguyên, chàng trai thôn bên đã theo già nua dõi theo bóng dáng ấy, vừa
lắc đầu thở ngắn than dài “Chắc mụ đuổi An từ lâu. Bà rất quý mến chàng cảm động vừa áy náy.
bà vắt lạc”, An giờ đã tuổi đôi mươi – trai trẻ này. Mặc dù bị An từ chối nhiều Nguyên thích An ngay từ lần gặp
độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời với đôi lần, nhưng Nguyên không hề bỏ cuộc. gỡ đầu tiên. Ngày ấy, anh lên rừng
mắt to tròn xinh xắn, ánh lên sự trong Anh luôn âm thầm giúp đỡ mẹ con bắn chim thì tình cờ gặp mẹ con bà
sáng và ngây thơ. Dáng người thanh bà, từ việc sửa lại mái nhà dột nát, đến Mậu đang nhặt củi về. Thấy hai mẹ
mảnh, thướt tha của cô càng làm nổi những ngày đông giá rét mang đến con vất vả, Nguyên chủ động ngỏ lời
bật nét đẹp riêng biệt, khác hẳn bó củi khô sưởi ấm. Sự kiên trì và tấm giúp bà gánh củi. Trong ánh hoàng
những cô gái khác trong thôn. Mỗi lần lòng chân thành ấy khiến bà Mậu hôn dịu nhẹ, khi mọi thứ xung quanh
An xuất hiện, những chàng trai tìm không khỏi cảm động. “Con có lọ mật đều nhuốm màu vàng ấm áp, An đã
mọi cách xán lại gần, buông lời tán ong ngâm quất này, dì ngậm cho đỡ ho kể rất nhiều câu chuyện hài hước
tỉnh mong chiếm được trái tim cô. nhé! Mai lên phố giao hàng, con mua khiến Nguyên cười nắc nẻ. Đã lâu rồi,
Nhưng An chẳng mảy may để ý đến cho dì ít thang thuốc cho mau khỏe. anh không cười vui được như thế.
những lời đường mật ấy. Cô hiểu mẹ Chào dì con về ạ!” Không kịp để bà Nhìn gương mặt tươi sáng và thánh