Page 48 - Văn Nghệ Đồng Tháp
P. 48
PHẠM THỊ TOÁN
M ở cửa bước vào nhà, Nghe vậy chị cũng tạm
chị Thu ngạc nhiên yên tâm.
khi thấy mấy bộ
đồ mới vứt ngổn ngang ừên Đêm ấy, anh cho vợ và
bốn đứa con cùng một ít quần
giường ngủ. Đây là chút tài sản
áo xuống xuồng băng đồng về
quý giá của hai vợ chồng, sao
bên gia đình chị Thu ở cách
anh ấy lại để lung tung thế này.
đó nơi chục cây số. Phải tránh
Vừa tự hỏi chị Thu vừa ì ạch
đồn bót và những ngã sông
kéo chiếc va ly da vào góc nhà
chính. Bị lộ rồi, rơi vào tay Minh họa QUANG TRÌNH
định mở ra xem. Bất ngờ, bàn
bọn lính đồn lúc này, cả nhà sẽ
tay to lớn của chồng chị chộp
nhận lãnh những đòn ứa tấn, Tờ mờ sáng, anh chị đã nằm dài trước sân, ừên người thật sự là con đường khó khăn
lấy tay chị không cho đụng
trả thù tàn độc nhất. Chị Thu về đến quê của nhà chị, vùng không mảnh vải che thân. Anh phía trước của chị và bốn đứa
vào. Anh thì thầm:
ôm đứa con gái mới hai tuổi Đốc Binh Kiều huyện Mỹ nói: “Tôi chết rồi, chết thật rồi, con. Anh đã mất, nhưng chị và
- Bà đừng đụng vô mấy trong lòng, dỗ dành cho bú để An, tỉnh Long Châu Sa (Đồng bà ơi!”. Chị hốt hoảng, hoang các con vẫn phải sống. Nhìn
thứ này. Tụi lính đi ngang mà con không khóc. Một tương Tháp ngày nay). Chồng nắm mang, nằm trằn trọc đến gần những đứa con nhỏ dại, chưa
biết được thì chết hết cả nhà! lai mù mịt trước mắt chờ đợi hai bàn tay vợ, dặn dò chị một sáng thì thấy anh về lần nữa. biết cảm nhận hết nỗi mất cha,
chị và các con khi anh thoát số việc càn thiết, ôm hôn các Anh nắm tay chị, bàn tay anh tim chị càng nhói lên....
- Cái gì trong này mà con rồi quầy quả đi ngay. Quê giờ đây lạnh ngắt: “Bà ở lại
ly gia đình, chỉ còn một mình
quan trọng dữ vậy ông? nghèo, ai cũng khó khăn, mọi nuôi con, tôi đi đây!”. Chị toát Chiến tranh ngày một
làm lụng nuôi sống bốn đứa trẻ khốc liệt. Cuộc sống người
Anh thận trọng ngó ra nhỏ dại, cỡ “trứng gà, trứng thứ chỉ còn biết trông chờ vào mồ hôi, run rấy, ôm con trong dân vùng giải phóng trở nên vô
cửa, nhìn quanh xem có ai vịt”. sự đùm bọc, chia sẻ của bà con lòng, khóc luôn tới sáng. Hôm cùng khó khăn. Máy bay, pháo
lối xóm. Anh không dám để sau gặp đứa cháu trai, chị vừa
không rồi thì thầm vào tai chị:
Gia đình bên chị rất lộ tông tích của mình, sợ bọn giàn dụa nước mắt vừa kể lại bày có thể trút bom đạn xuống
- Lựu đạn, súng ống với nghèo. Mẹ chị mất khi chị mới lính địa phương làm khó dễ chị chuyện đêm qua. Thằng cháu đầu người dân bất cứ lúc nào,
cả truyền đom, giấy tờ. lên ba tuổi; cha chị lấy vợ khác, và các con vì có chồng đi theo an ủi: “Thím đừng nghĩ ngợi không kể đêm ngày. Chị Thu
bỏ xứ đi làm ăn xa. Giờ về quê Việt cộng. lung tung. Thấy chết là sống, vừa sinh con nhỏ được 7 tháng
- Trời đất!. nhà, chị phải trông cậy vào họ thấy sống là chết đó, ông bà đã phải ra đồng làm mướn. Cả
hàng và bà con lối xóm để có Không lâu sau, bà con mình thường nói như vậy!”. người dầm mình trong nước
Chị Thu rụng rời cả tay đã dựng cho mẹ con chị một
mái nhà tá túc, làm mướn nuôi Nửa tin nửa ngờ, nhưng chị tới ngực cắt từng cọng lúa mùa
chân. Vậy mà bấy lâu nay anh căn nhà lá nhỏ bên sông để
con thôi. Cơ nghiệp gầy dựng không thể gửi cả bầy con cho cho bà con cô bác thuê mướn.
đi đêm về hôm, không cho chị che mưa, che nắng. Chồng chị
bao nhiêu năm nay, anh chị ai để đi tìm hỏi tin tức của Bữa cơm nhà chị có khi phải
biết đi đâu, làm gì bởi chính thỉnh thoảng lén về thăm vợ
đành ngậm ngùi bỏ lại. Hàng chồng được. thay bằng bữa cháo trắng với
vì những thứ này. Anh ghé sát con, ở lại vài giờ rồi đi ngay
trăm công đất, một bầy chục muối cục. Chị Thu và đứa con
tai chị nói thật nhỏ chỉ đủ chị trong đêm. Chị Thu cùng đứa Một tuần sau, có người
con trâu của ba má chồng cho gái lớn vào ruộng dựng cái trại
nghe: con gái lớn mới 8 tuổi ra đồng của đơn vị chồng chị tới nhà
và hơn cả ngàn giạ lúa sắp đến nhỏ để cắt lúa mướn kiếm gạo
làm mướn cho bà con lối xóm đưa giấy báo tử. Chị ôm hai bộ ăn. Hai đứa còn lại ở nhà, đứa
- Tôi vừa được tin mật kỳ thu hoạch bỏ chín rục ngoài
để kiếm tiền mua gạo. Đứa con đồ mới may của anh ừong tay, lớn trông chừng đứa nhỏ. Sau
báo trong đồn, mấy bữa trước đồng. Nhớ đến, chị thấy xót xa
trai kế sáu tuổi ở nhà giữ đứa chưa kịp gửi cho anh, nức nở, khi cho em gái ăn uống xong,
do tôi gài lựu đạn, lính ứong vô cùng.
em út hai tuổi trong khi chị sụp xuống đất khi nghe báo tin thằng anh trai 6 tuổi để em
đồn chết nhiều lắm. Nghe cơ
Trong đêm tối, chồng và mẹ đi làm. Bảy tháng sau, dữ không thể tin nổi. Nỗi đau xuống nền đất, lấy dây chuối
sở trong đó báo ra có thể tôi tột cùng. Nước mắt giàn dụa.
chị đẩy mạnh tay sào đưa chị sinh thêm đứa con thứ tư. buộc cửa ngoài lại rồi băng
đã bị lộ rồi. Trên đã lệnh điều
xuồng băng băng lướt về phía Cuộc sống cực khổ, thiếu thốn Anh ơi, sao anh nỡ bỏ em lại đồng ra tiếp mẹ và chị cắt
động đi khỏi địa phương, đêm một mình, làm sao em nuôi nổi
trước. Anh im lặng, không hề đeo đẳng gia đình chị hết ngày lúa. Em ở nhà khóc chán rồi
nay tôi sẽ thoát ly. cả bầy con “trứng gà, trứng
nói thêm lời nào với vợ con. này sang tháng khác. ngủ, ngủ rồi lại ị đái trên nền
vịt” này. Giá mà anh có đui
Bấy lâu nay chị Thu biết Những gì đang đến với gia đất. Đến chiều anh về lôi nó
Một đêm chị Thu nằm què, sứt mẻ gì cũng được. Em
chồng có tham gia hoạt động đình là những gì anh đã biết ra khạp nước sau hè tắm rửa,
mơ thấy anh ve! và các con càn và càn anh lắm.
bí mật với bên trong, nhưng trước khi chọn cho mình con kì cọ, dọn dẹp mọi thứ trước
Chị lại ao ước....
chưa bao giờ chị nghĩ sẽ có đường này: Con đường đấu Anh mặc bộ đồ bà ba khi mẹ và chị về nhà. Nghĩ
ngày này. Gần chục năm chứ tranh giải phóng dân tộc khỏi đen chị mới may anh đem lúc Ngày anh hy sinh, lạ lùng lại càng thương con, nó mới
có ít gì, vậy mà anh ấy kín thật, áp bức, bất công; con đường đi, đứng trên đầu giường lay sao, chính là buổi chiều ngày 6 tuổi đầu. Bây giờ đứa trẻ 6
không hề hé răng nói nửa lời đưa đồng bào mình đến ấm gọi chị: “Bà ơi! Tôi chết rồi!”. chị nằm mơ thấy chồng về báo tuổi chưa chắc đã tự lo cho
với chị. Có lúc chị cũng hơi no, hạnh phúc. Niềm tin chiến Chị hết hồn tỉnh giấc, ẵm đứa mộng. Sự trùng họp hay linh bản thân mình được. Vậy mà
thắc mắc việc đi lại đêm hôm thắng cuối cùng khiến anh đủ con nhỏ nhất sang một bên rồi thiêng, tới tận bây giờ chị cũng con chị nhỏ vậy đã biết thương
của anh, hỏi thì anh lắc đầu sức mạnh và dũng cảm đối đầu ngủ tiếp, nghĩ bụng đó chỉ là không thể giải thích được nó là mẹ, lo cho em, đã “đánh mất”
quầy quậy: Biết ít thôi. Tôi với tất cả khó khăn thử thách giấc mơ. Đen 2 giờ đêm, chị gì. Hay là hiện tượng thần giao tuổi thơ đáng ra nó phải được
làm gì cũng suy tính trước sau. trước mặt. lại mơ thấy anh. Lần này anh cách cảm. Từ giờ trở đi mới hưởng.
44 võnnọhệ XUÂN ÁT TỴ 2 025 SỐ 1-2
THÁNG 1&2-2025