Page 50 - Văn Nghệ Đồng Tháp
P. 50

MINH  HOÀNG                                                                            CHIÊU LINH






                (Phong bao đỏ ừên tay mình                                                                      Lời của cỏ!



                         đứa thể gọi ngày xưa                                                       Rời tay mẹ

                                                                                                    Chúng tôi đi tìm vùng đất mới
                                                                                                    Vươn lên từ những hạt mầm kiến thức
                                                                                                    Chúng tôi đi mang cả sứ mệnh vá trời
            Lì xì đây
                                                                                                    Rời tay mẹ chưa bao giờ là dễ
            Có ai chúc Tết không
                                                                                                    Dưới chân đầy vết chai trên cung đường gồ ghề
            Bọn ừẻ đang chơi ừò đặt những viên sỏi màu dò số đỏ số xanh
                                                                                                    vẫn đi. Sức trẻ mang niền tin xây thành đắp luỹ
            Nghe tiếng sau lưng liên bật đứng lên rần rần như cơn gió
                                                                                                    Không ngại ngần cả những lần tuột dốc,
            Bay ào ào ra sân rồng rắn xếp hàng
                                                                                                    ...  tưởng chừng không đủ hơi sức vượt qua
            Đứa vòng tay đứa tròn xoe m ắt
                                                                                                    Thành phố này không lớn
            Háo hức đến lượt mình mà nhẩm nhẩm m ấy câu
                                                                                                    Nhưng đôi lần rộng thinh
            Chợt thấy tuổi thơ xưa chạy nhanh về chen chân vào đứng đó
                                                                                                    Có hôm đi không va vào ai dẫu người người chật ních
            Nghe tiếng cười giòn rụm như miếng bánh phồng nội nướng đêm ba mươi
                                                                                                    Chúng tôi khóc trong đêm tĩnh mịch
                                                                                                    Cô đơn
            Đêm ba mươi của ngày xưa gió lạnh
            Mẹ choàng thêm cho nội chiếc khăn đan
                                                                                                    Những đứa trẻ như chúng tôi vẫn luôn biết ơn
            Sợi chỉ trắng kết vào nhau chẳng khác nào chiếc tổ chím cần mẫn
                                                                                                    Hột lúa quê nhà miếng cà dĩa muối
            Nhặt từng cọng cỏ khôị, cỏ tươi về liếng thoắng xỏ ừên cành
                                                                                                    Cả những ngày trưa hè trên đồng xa lầm lụi
                                                                                                   Áo mẹ đầm mồ hôi
            Đêm ba mươi thời gian dài hơn hẳn
            Ngoại kể cháu nghe chuyện cổ tích cây niêu
                                                                                                    Niềm tín ơi xin hãy mãi đâm chồi
            Mẹ bổ trái dưa xanh ruột đỏ au ngọt thanh như cây mía
                                                                                                    Vượt bão giông tiến thẳng về phía trước
            Pháo nổ đi đùng cho ánh sáng rọi vào từng lộc nõn ngoài sân
                                                                                                    Lấy khât khao từ những đêm chông đèn thức suốt
                                                                                                   Ánh m ắt mẹ đợi chờ là hành trang cho từng chặng gai chông
            Năm cũ bình an, bước sang năm mới...
                                                                                                    Cứ khát khao rồi đường sẽ mênh mông.
            Bọn ừẻ thuộc lòng lời ba mẹ dạy mối mùa xuân
            Cũng có đứa học hoài mà không thuộc
            Chúc Tết nhắc tuồng nên tiếng cười cũng như pháo rộn rân                                                                                              C.L


            Phong bao đỏ con nít xòe đôi tay nhận
            LỜI yêu thương thấu tận ruột ông bà
            Cha mẹ vui khỉ ông bà vẫn đi lại nói cười dù tuổi đời nghiêng bóng
            Phong giấy đỏ trên tay mình đâu thể chở về nguyên vẹn tết xưa ơi...







            THU NGUYỆT


             Sương đọng                                    hoa



            Sương đọng thành nước trong hoa
            Bóng soi m ột khoảng bao la đất ừời
            Lát rồi hoa nhẹ nhàng rơi
            Đất trời hòa với đắt trời như không.


            Có người đứng ngắm mãi bông
            Gởi theo giọt nước chút lòng ừong veo.
            ừ  ha...  cuộc thế qua vèo
            Lá xanh hoa đỏ vẫn treo đầy cành

            Sương tan rồi lại long lanh
            Con ong đã kịp cho cành quả non
            Cảm ơn trái đất xoay tròn
            Để m ây mùa trước vấn còn bay chơi...


                                                                 T.N





            46      võnnọhệ              XUÂN ÁT TỴ 2 0 2 5                                                                                            SỐ 1-2
                                                                                                                                                 THÁNG 1&2-2025
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55