Page 29 - Đắk Lắk Nguyệt San
P. 29

VỀ MIỀN KÝ ỨC
                                                   Người tạc bóng hình

                 . Năm 2025 là trọn một vòng       Người tạc bóng hình
                 hoa giáp 60 năm ngày nhà thơ,
               1Liệt sĩ Ngọc Anh, tác giả của bài
                                                   cây kơ nia

               thơ “Bóng cây kơ nia” ngã xuống
               dưới chân núi Ngọc Linh. Nhưng                 cây kơ nia
               âm vọng thi phẩm thì còn mãi với
               thời gian cùng giai điệu da diết của
               ca khúc cùng tên do nhạc sĩ Phan
               Huỳnh Điểu phổ thơ Ngọc Anh.                                                   PHẠM XUÂN HÙNG
                  Nhà thơ Ngọc Anh, họ tên
               đầy đủ là Nguyễn Ngọc Anh, quê
               ở  xã  Đại  Đồng, huyện  Đại  Lộc,
               tỉnh Quảng Nam. Ông tham gia
               cách mạng từ thời kháng chiến
               chống Pháp, lăn lộn với đồng
               bào H’rê ở Kon Tum, miệt Bắc
               Tây Nguyên. Từ một thiếu sinh
               quân học trường Trung học quân
               sự ở Khu V rồi trở thành phóng
               viên mặt trận, Ngọc Anh vừa cầm
               súng, cầm bút lại vừa sống, tăng
               gia sản xuất ở các buôn làng. Tròn
               20 tuổi, miền Bắc giải phóng, ông
               tập kết ra Hà Nội vào cuối năm
               1954, nhận công tác ở Ban Dân
               tộc Trung ương rồi sau đó chuyển
               sang Viện Văn học phụ trách
               mảng Văn học miền núi. Bằng
               vốn hiểu biết về Tây Nguyên, năm
               1964, Ngọc Anh xung phong về
               lại chiến trường Tây Nguyên, bám
               trụ ở Kon Tum, nơi ông ngày xưa
               từng có những tháng năm cầm
               súng, cầm bút. Mang theo ước     ruột, từ tình cảm sâu nặng và gắn   phẳng/ Lúa bắp tốt xanh/ Dân
               mơ cháy bỏng phản ánh một hiện   bó với mảnh đất Tây Nguyên.      làng đông đúc”… (Cheo Reo); con
               thực Tây Nguyên anh hùng, bất    Những bài thơ như “Cheo Reo”,    người Tây Nguyên cũng vậy, sống
               khuất trong kháng chiến, Ngọc    “Thương Cụ Hồ”, “Thương Đảng”,   tình cảm và thẳng thắn: “Đất ông
               Anh tiếp tục sống, chiến đấu và   “Chiếc  khăn  thêu”…  đều  chan   bà/ Ta nhớ ta thương/ Nhớ mùa
               trải nghiệm. Nhưng ước mơ ấy     chứa hình ảnh một Tây Nguyên     gặt mới/ Nhớ tiếng trâu ngoài
               đã mãi mãi dừng lại khi chỉ một   bất khuất và lãng mạn, có hồn vía   làng/ Tiếng voi đằng xa/ Và tiếng
               năm sau đó ông hy sinh ngay dưới   sông núi và con người chất phác,   chim ăn hoa buổi sáng”… và nữa,
               chân núi Ngọc Linh, để lại nỗi   trung thực. Vẻ đẹp Tây Nguyên    trong một bài thơ khác: “Trưa về
               tiếc thương cho đồng đội và các   trong sâu thẳm chỉ cần một địa   ngồi kéo sợi/ Dưới bóng mát nhà
               văn nghệ sĩ ở chiến trường.      danh thôi cũng đã hiện ra: “Cheo   rông/ Sợi dài hơn mây núi/ Trắng
                  Hy sinh khi còn trẻ và tài năng   Reo quê mình/ Có nhiều núi rừng/   ngỡ thác đầu buôn”…
               văn chương chỉ mới phát lộ, nhà   Có sông có suối/ Có làng có rẫy/
               thơ Ngọc Anh  để lại  di sản  thơ   Nơi mẹ đi hái củi/ Nơi cha xây   . Một thế hệ văn nghệ sĩ, chiến
               không nhiều song mỗi bài thơ     làng/ Cheo Reo quê mình/ Nhớ        sĩ cùng thời với Ngọc Anh
               của ông như được chắt ra từ gan   sông Krông Ayun Pa/ Đất soi rộng  2nhanh chóng phát tiết tinh hoa



                 28
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34