Page 67 - Báo Đắk Lắk - Số Tết Âm Lịch
P. 67
có người lại móc từ sau không đau đầu lao theo hình phạt của bộ tộc sẽ Trong gia tài dành bộ trẻ mười lăm, hai mươi
gùi ra chai rượu ngô trong các chỉ số đỏ xanh, không còn cao hơn những hình dụm cho mình sau cả năm trước là thủ lĩnh của
veo. bên mỏm đá ngã ba. quan tâm giá đô la, giá phạt pháp lý. Những ngày trăm chuyến đi Tây Bắc, Đoàn Thanh niên, sau
cùng nhau làm vài chung vàng, không ủ mưu ghê lang thang qua các bản tôi có rất nhiều những này giữ những cương vị
chia tay rồi ai về bản nấy. này ghế nọ... Có phải thế làng của dân tộc Pu Péo, tấm ảnh chụp gương mặt quan trọng trong bộ máy
Đi thêm một thôi đường chăng mà mỗi lần lên đây tôi nhận ra cách mà họ người dân rẻo cao. Đều chính quyền, để được các
nữa, lại đến ngã ba, lại có lại thấy “đời nhẹ như mây tôn trọng Mẹ thiên nhiên trong veo và thuần khiết. đồng đội tôn vinh làm
người rẽ lối về bản khác. khói” nói theo kiểu ông - tôn trọng cánh rừng già Hồn nhiên và cam chịu. "thủ trưởng” thì trước
Lại mang chai rượu ngô Trịnh Công Sơn. Không trên cao nguyên đá này - Can trường và lãng mạn. hết phải có tố chất “thủ
trong veo ra, và cụng nhớ hết chúng tôi đã bao phảng phất tinh thần của Ông bà xưa đã đúc kết: lĩnh”, điều mà tôi rất ít
chén chia tay nhau đầy nhiêu lần thấy mình nhẹ những cư dân xứ Bhutan “Người ta là hoa đất”. gặp ở miền xuôi, đó cũng
khinh khoái, giữa mây bang như thê giữa mây, mà tôi đã từng gặp, đó là Những con người trên rẻo là một khía cạnh riêng rất
trời đang ấp iu nhau dưới giữa núi. Thiên nhiên như sự tôn trọng gần như sùng cao chạm với mây trời đặc thù.
lũng. thế, không gian như thế, bái với thiên nhiên. Vào kia, nơi những bon chen Và chính những con
Cứ thế, người cuối con người như thế... nên những nhà dân Pu Péo, tôi thực dụng toan tính chưa người ấy, những gương
cùng sẽ về lúc nào không chi cứ về tới phố lại nhớ thấy như mình “lạc trôi” chạm vào, nơi mỗi ngày mặt ấy, chứ không chỉ là
ai biết, nhưng trên những non ngàn. về đâu thế kỷ trước, thuở chỉ cỏ hoa đá núi không những cung đường hoa
con đường lởm chởm đá Có một lần chúng tôi trái đất chưa bị ô nhiễm, bụi khói ô nhiễm, nơi một nối mùa mới chính là lời
tai mèo ấy, tôi không nhớ lên với dân tộc Pu Péo ở lòng người chưa ô trọc. chén rượu mời nhau đã ắp mời gọi thôi thúc chúng
mình đã dự bao nhiêu Đồng Văn (Hà Giang). Ghé nhà nào, bất cứ buổi đầy thương mến, chính tôi luôn coi Tây Bắc như
cuộc rượu tình cờ ở ngã Giữa bạt ngàn núi đá, nếu nào, chỉ cần khách đến, những người dân đó mới một nơi chốn “thuộc về”,
ba như thế. Rồi tôi ghi người H'Mông có thể chủ nhà đã lễ mễ bưng từ là những bông hoa nhuần và thao thức lời gọi trở
vào nhật ký công tác của “sống trên đá, chết vùi sau góc nhà ra cái chum nhị của đời. Và chính sự về. Con người Tây Bắc
mình, rằng lên đây con trong đá” thì người dân Pu nhỏ chứa rượu ngô. Phải sáng trong nhuần nhị đó đấy mới là những “siêu
người trong veo như ly Péo sống không thể thiếu cạn với nhau vài chén rồi đã làm nên sức mạnh để kỳ quan”, bởi biết bao
rượu ngô, nồng nàn như rừng. Ở đâu có cộng đồng hẵng nói tới công việc. tồn tại trước rừng sâu vực kỳ quan thiên nhiên có
ly rượu ngô, ấm áp như Pu Péo, ở đó có những Mà trên cao nguyên đá thẳm, làm nên sự can khi biến mất trước thiên
ly rượu ngô... Chỉ vì ở cánh rừng còn lại. Hằng ấy, quanh năm sương trường trước giông bão tai nhưng con người Tây
đây, trên núi đồi biên năm lễ cúng thần rừng giá se sắt, chén rượu mời thiên tai. Bắc sau mỗi lần như vậy
viễn, trên mây trời ải Bắc được diễn ra trang trọng nhau chính là cho nhau Và có một điều này lại càng kiên cường hơn,
này không ai biết tới thị theo luật tục. Và nếu bất âm lòng, ấm tình, và cứ mà tôi vô cùng tâm đắc, sừng sững một nét người
trường chứng khoán. cứ ai xâm hại đến rừng, thế mà trải lòng chia sẻ... đó là trong những bạn cán lẫm liệt!®
ĐẮKLẮK
2©25 c/Vt Ty 35