Page 31 - Báo Bắc Kạn - Số Tết Âm Lịch
P. 31
Xuaân
AÁtù Tî 2025 31
Tình yêu và bức họa
Truyện ngắn của ĐÀO SỸ QUANG
- Cảm ơn anh. Rồi tình yêu của anh với
ai đó sẽ cũng giống như đóa hoa hồng này,
mãnh liệt và ấm áp.
Cường mạnh mẽ:
- Tình yêu của anh với ai đó, em không
đoán ra hả?
- Đó là một cô gái rất xinh đẹp và lãng
mạn gấp trăm lần em! – Hạnh nói.
- Ôi em giỏi quá, cô gái ấy đang nói
chuyện với anh đó!
Đôi má Hạnh đỏ bừng…
*
Đã hơn một năm kể từ ngày Cường tặng
Hạnh bức tranh “Hồng của Hạnh”. Chàng
họa sĩ trẻ bị cuốn hút bởi nụ cười trong trẻo
và giọng nói nhẹ nhàng của Hạnh, một cô
gái Tày Bắc Kạn. Qua những lần trò chuyện,
chia sẻ về nghệ thuật và đời sống, tình cảm
giữa họ dần nảy nở, tự nhiên như những
bông hoa rừng vươn mình trong nắng sớm.
Rồi cả hai trái tim đã chung cùng nhịp đập.
Năm nay, Hạnh mời Cường về quê cô
đón Tết. Anh háo hức không chỉ vì được gặp
gia đình Hạnh mà còn vì cơ hội khám phá
vùng đất mà cô đã kể biết bao lần. Trước
chuyến đi, Cường chuẩn bị kỹ càng: Ngoài
quà Tết cho gia đình Hạnh, anh mang theo
bộ đồ vẽ với dự định thực hiện một bức
Minh họa: Q.D tranh đặc biệt bên hồ Ba Bể – nơi mà Hạnh
từng kể là đẹp như một bài thơ giữa đất trời.
phất nét thư sinh. Nhìn thấy nét bối rối trên - Trước hết là cảm ơn anh đã có nhã ý vẽ Khi tan học, sinh viên ùa ra về, đôi mắt Khi đến Bắc Kạn, Cường cảm nhận
khuôn mặt Hạnh, anh nở nụ cười nhẹ nhàng tặng em bức tranh hoa hồng. Cường không chớp, như một trinh sát trong được sự ấm áp của gia đình Hạnh và vẻ
như tia nắng đầu ngày, đủ ấm áp để khiến tim - Anh sẽ vẽ tặng. Nếu không sợ nguy một trận đánh quan trọng. Anh tự nhủ đẹp hoang sơ, hùng vĩ của núi rừng. Mùng
cô lỡ nhịp, nói giọng rất tự tin và từng trải. hiểm, em có thể cho anh xin số điện thoại? “Hạnh nhất định sẽ cảm nhận được tấm Ba Tết, Hạnh dẫn Cường ra hồ Ba Bể. Gió
- Xin lỗi, anh là Cường. Anh đã đọc tiểu - Xin lỗi, em không dùng điện thoại. – lòng mình.” xuân thổi qua mặt hồ, làn nước xanh trong
thuyết “Đường về” của tác giả này. Cuốn Hạnh đã từ chối, vì cảnh giác. Cường nhìn thấy Hạnh, mái tóc đen dài phẳng lặng phản chiếu bóng núi, hoa đào,
này hay lắm đấy. - Thật hả? Một điều rất lạ đấy… À, mà buông xõa, dáng vẻ khẩn trương. Cường hoa mận nở rộ trên triền đồi. Hạnh khẽ nắm
Hạnh gật đầu, một chút ngại ngùng hiểu rồi, xin lỗi em. Tuy nhiên anh vẫn sẽ khựng lại, tim đập mạnh, hít một hơi thật tay Cường, mắt cô lấp lánh niềm vui:
nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò. Hai tặng em bức họa hoa hồng. sâu, bước nhanh về phía cô. - Đây chính là nơi em thích nhất. Anh có
người nhanh chóng trò chuyện về những Hạnh cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ, - Hạnh! – Anh gọi, giọng run run. thấy đẹp không?
cuốn sách yêu thích. Cường chia sẻ rằng nhưng cô không thể có lựa chọn nào hơn. Hạnh dừng lại, xoay người, ánh mắt - Đẹp đến mức anh không thể tưởng
anh đang học năm cuối tại Đại học Mỹ Hai người chia tay nhau, để lại những nụ ngạc nhiên khi thấy Cường đứng đó, mồ hôi tượng nổi.
thuật Hà Nội, hơn Hạnh ba tuổi. cười. nhễ nhại nhưng miệng lại nở một nụ cười Khách tham quan hồ như mỗi lúc một
- Anh đến đây thường xuyên để tìm cảm Trên đường về, Hạnh thấy lòng bâng thật hiền. đông hơn. Có ai biết nơi đây đang có một
hứng. - Cường nói, đôi mắt ánh lên niềm khuâng lạ kỳ. Hình ảnh chàng trai với nụ cười - Ôi! – Hạnh ngỡ ngàng, không thể nói cặp tình nhân chuẩn bị vẽ mùa xuân tình
đam mê - Còn em, hay đến đây không? ấm áp và ánh mắt chân thành cứ lẩn quẩn thêm điều gì. Cô đã hiểu. Hai người ra chỗ yêu bên hồ Ba Bể. Trong bức tranh mùa
Hạnh cảm thấy bất ngờ khi có thể trò trong đầu cô. “Anh ấy thật đặc biệt”, Hạnh gốc cây xà cừ ngoài cổng trường. Cường xuân ấy có hình bóng của hai người.
chuyện tự nhiên với người lạ đến vậy. nghĩ, lòng tràn đầy cảm xúc vừa lạ lẫm vừa đưa bức tranh ra. Anh muốn thêm vào bức tranh một biểu
- Em đang tìm những cuốn sách viết về ngọt ngào. Cô tự hỏi không biết bông hồng - Đúng như lời hứa, anh tặng em bức tượng của chúng ta.
các loài hoa, chứ tiểu thuyết, em cũng có mà Cường hứa sẽ vẽ trông như thế nào. Có tranh này. Hoa hồng... loài hoa em thích Hạnh tò mò nhìn người yêu pha màu,
đọc đôi ba cuốn. phải đó là bông hoa đỏ rực, đầy đam mê, hay nhất. từng nét màu dần hiện lên trên toan, không
- Ồ, em thích hoa! – Giọng Cường vang một bông hồng trắng, thuần khiết như giấc Hạnh run run, hai tay cầm lấy bức tranh, chỉ là những sắc xuân rực rỡ của hoa cỏ,
lên, nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến Hạnh giật mơ đầu đời? Hạnh tưởng tượng ra dáng hình lặng người, bất giác dâng lên một cảm xúc núi non, mà còn là hình ảnh một đôi trai gái
mình. anh ngồi bên giá vẽ, tập trung từng nét bút. khó tả. đứng bên nhau bên hồ, ánh mắt họ chan
- Vâng, rất thích hoa. Mỗi loài hoa đều Là người chính gốc Hà Nội, Cường mang - Cảm ơn anh... chứa yêu thương.
có một câu chuyện riêng ạ. trong mình vẻ lịch lãm và sâu sắc rất riêng. Lần đầu tiên, Hạnh nhìn Cường với ánh Hạnh đỏ mặt khi nhận ra cô gái trong
Cường mỉm cười: Anh như một làn gió mới thổi qua cuộc sống mắt khác. Trong cái nắng trưa, bức tranh tranh chính là mình, còn chàng trai chính là
- Thật trùng hợp, anh là họa sĩ, và hoa thường ngày của Hạnh, để lại những rung hoa hồng rực rỡ ánh lên giữa hai người, như Cường. Cô khẽ nói, giọng pha chút trêu đùa:
là nguồn cảm hứng bất tận. Em thích hoa động nhẹ nhàng mà khó quên. một lời hứa dịu dàng vừa được trao. Và, lúc - Anh vẽ đẹp thật, nhưng mà không nghĩ
nào nhất? Đêm ấy, Hạnh nằm trên giường, nhìn trần này, trong danh bạ điện thoại của Cường đã là “tự họa” đâu nhé!
Hạnh, má bỗng ửng hồng: nhà và mỉm cười. Cô không biết rồi đây câu có tên “Hồng của Hạnh”. Cường bật cười, đôi mắt anh ánh lên sự
- Hoa hồng. Không chỉ vì nó đẹp mà còn chuyện giữa cô và Cường sẽ đi đến đâu, * chân thành:
vì những ý nghĩa sâu sắc, em luôn nghĩ rằng nhưng cô cảm nhận được sự khởi đầu của Từ hôm đó, họ thường xuyên gặp nhau ở - Không phải tự họa. Anh muốn bức
hoa hồng là sự kết hợp giữa sự dịu dàng và một điều gì đó thật đẹp đẽ. Và cô tự hỏi, sao cà phê quán cóc. Hạnh kể cho Cường nghe tranh này mãi là biểu tượng của chúng ta,
mạnh mẽ. mình lại không cho anh ấy số điện thoại. Và, những câu chuyện về các loài hoa. cũng như hồ Ba Bể sẽ là nơi lưu giữ kỷ niệm
Cường gật đầu, đôi mắt sáng lên: anh ấy biết mình ở đâu để mà tặng tranh? - Anh vẽ đẹp lắm… như thể em có thể của hai đứa mình.
- Nếu vậy, anh sẽ vẽ tặng em một bức * chạm vào nó vậy. – Giọng Hạnh run run vì Hạnh nhìn bức tranh, lòng ngập tràn
tranh hoa hồng, như một lời cảm ơn vì đã Hạnh cùng các bạn bước nhanh ra cổng xúc động. hạnh phúc. Bên hồ Ba Bể, mùa xuân ấy, tình
chia sẻ điều thú vị này. trường sau khi hết giờ học buổi sáng. Cô - Đóa hồng này là của riêng em. Anh đặt yêu của họ thêm bền chặt, như lời hứa thầm
- Thật không? Nhưng em đã làm gì đâu không hề biết rằng, từ góc đường đối diện, tên nó là “Hồng của Hạnh”. Không chỉ là lặng mà hai người gửi gắm vào bức tranh –
để anh phải cảm ơn? – Hạnh hơi bối rối, có một ánh mắt đang dõi theo. Đó là Cường, một bức tranh, mà còn là tình cảm của anh một mùa xuân trọn vẹn giữa núi rừng. Xa xa
nhưng lòng lại thấy ấm áp. tay ôm một bức tranh được bọc cẩn thận dành cho em. – Cường nhìn Hạnh, ánh mắt vọng về làn điệu then cùng tiếng đàn tính rộn
- Em vừa giúp anh tìm được ý tưởng. trong lớp giấy báo. Bức tranh hoa hồng mà chân thành. ràng như đón một tình yêu mới./.
Một bức tranh hoa hồng dành riêng cho Cường đã dành hai ngày để vẽ. Những nét Hạnh lặng người. Cô cảm nhận được từng ..................................
một người yêu hoa hồng, chẳng phải điều cọ tỉ mỉ, sắc đỏ rực rỡ như muốn nói thay lời nói, từng nhịp đập chân thành trong trái tim (1) Ê-rich Ma-ri-a Rê-mác (Erich Maria
đó thật tuyệt sao? những lời anh chưa dám thổ lộ. anh. Không kìm được, cô nhẹ nhàng đáp: Remarque), nhà văn Đức (1898 – 1970).