Page 57 - Hạ Long
P. 57

Xa rồi   TẢN VĂN        Hoa đào ngày Tết                                                                  Ngày 31-7-2016        Quảng Ninh   Cuối tuần 7




 một miền                     hi những cơn gió lạnh mùa đông dần   đào lại có một nét đẹp riêng. Đào bích với sắc
                                    VI HAI


                                                                   hồng thắm rực rỡ, biểu trưng cho sự may mắn,
                              nhường chỗ cho nắng ấm đầu xuân,
 cổ tích                 Kcũng là lúc hoa đào bừng nở, mang        phồn thịnh. Đào phai mang màu hồng nhạt
                         theo sắc hồng tươi thắm tô điểm cho đất trời.
                                                                   dịu dàng, gợi cảm giác thanh tao, nhẹ nhàng.
                                                                   Còn đào thất thốn, loài hoa quý hiếm, lại được
                         Hoa đào, loài hoa đặc trưng của mùa xuân
                         miền Bắc, từ lâu đã trở thành biểu tượng
                                                                   người chơi cây cảnh ưa chuộng bởi vẻ đẹp
                         không thể thiếu trong ngày Tết cổ truyền của
                         người Việt Nam.                           kiêu sa, độc đáo. Dù là loại nào, hoa đào vẫn
                                                                   luôn gắn bó mật thiết với đời sống người Việt,
 BẢO YẾN                    Cây đào thường được trồng trong các khu   là hình ảnh không thể thiếu mỗi dịp Tết đến -
                         vườn nhỏ hoặc được chăm sóc cẩn thận trong   xuân về.
                         chậu cảnh để làm đẹp cho ngôi nhà. Mỗi dịp   Cảnh hoa đào nở rộ không chỉ là tín hiệu
 “Đã thành cổ tích trong tôi/ Chuyện xưa bà kể   xuân về, sắc hồng của hoa đào như một lời   báo mùa xuân đang đến mà còn là biểu tượng
 nửa vời đêm đêm/ Da mồi, móm mém, tóc sương/   chào mừng năm mới, mang lại niềm vui, may   cho sự đổi mới, sự hồi sinh mạnh mẽ của thiên
 Bà rằng, ngày xửa... nghe thương lắm bà...”. Cha tôi   mắn và sự đoàn viên. Từng bông hoa với cánh   nhiên sau một năm dài. Những nụ hoa nhỏ bé
 đã từng viết như thế khi nhớ về cụ ngoại của tôi (tức   mỏng manh như lụa, e ấp khoe sắc dưới ánh   hé nở trên cành khẳng khiu mang ý nghĩa như
 bà ngoại của cha). Ngày cụ còn ở cõi nhân gian và   nắng nhè nhẹ. Dù chỉ là một cành đào nhỏ đặt   lời nhắn nhủ rằng mọi khó khăn, thử thách sẽ
 cha lúc ấy vẫn còn là một đứa trẻ, cha đã từng được   trong gian nhà, không khí Tết đã trở nên ấm   qua đi, nhường chỗ cho những niềm vui, hy
 hưởng trọn vẹn những lời ru, những câu chuyện kể   cúng và rộn ràng hơn rất nhiều.  vọng vào điều tốt đẹp trong năm mới.
 của bà, của mẹ. Và rồi tới thế hệ chúng tôi, bà nội lại   Theo phong tục truyền thống, hoa đào   Hoa đào ngày Tết không chỉ làm đẹp cho
 là người nối tiếp ghim vào trong tâm trí các cháu cả   không chỉ là một loài hoa đẹp mà còn mang   không gian, mà còn là sợi dây kết nối truyền
 một miền cổ tích, nuôi dưỡng “phần hồn” cho chúng   ý nghĩa tâm linh sâu sắc. Người xưa tin rằng,   thống văn hóa lâu đời của dân tộc. Giữa nhịp
 tôi lớn lên...          hoa đào có khả năng trừ tà ma, xua đuổi điều   sống hiện đại, hình ảnh cành đào bên cạnh
 Phải rồi, miền cổ tích đó thật phong phú, thật   xui xẻo, mang lại bình an cho gia đình. Vì thế,   mâm ngũ quả, câu đối đỏ vẫn luôn nhắc nhở
 thiêng liêng và có sức hút kỳ diệu với tôi. Bởi mỗi   Minh hoạ: XUÂN THÀNH  trong những ngày Tết, hầu như nhà nào cũng   chúng ta về giá trị của gia đình, cội nguồn và
 khi bà cất giọng lên để thủ thỉ bên tai đứa cháu nhỏ   chọn một cành đào thật đẹp để trang trí, cầu   sự trân trọng những điều giản dị, thiêng liêng
 của bà là cả một thế giới rộng lớn, mênh mông với   dí dỏm. Bà hay chơi chữ khi nói chuyện, nhiều lúc   đây này”. Bà ngậm rượu ngâm với lá bàng non cho đỡ   mong năm mới thuận lợi và phát tài. Mỗi loại   trong cuộc sống!.  Ảnh minh hoạ
 bao cung bậc của niềm vui, nỗi buồn, chất chứa   khiến người nghe phá lên cười vui, sảng khoái.  nhức. Bà ít khi kêu than dù tôi biết những lam lũ, nhọc
 cả những sắc màu khổ đau và hạnh phúc. Thế giới   Sau này, tôi cứ thắc mắc sao mà lạ thế, bà chỉ được   nhằn xưa kia đã khiến chân tay, mình mẩy bà luôn
 cổ tích ấy nào đâu chỉ có “Chú Cuội ngồi tựa gốc   học hết lớp vỡ lòng, viết chữ chưa tường nhưng lại có   đau đớn, nhất là những buổi đêm về. Đôi mắt bà ngày
 đa/ Để trâu ăn lúa gọi cha ời ời” hay “Cô Tấm đẹp   thể thuộc làu làu truyện Kiều, truyện cổ. Bà vừa kể   càng kèm nhèm. Đôi tay bà ngày càng gầy guộc, chỉ   Chiều cuối năm
 nết đẹp người/ Từ trong trái thị tươi cười bước ra”.   chuyện, vừa ngâm Kiều: “Có tài mà cậy chi tài/ Chữ tài   còn da bọc xương. Tôi xoa bàn tay bà rồi vô tư hỏi:
 Thương hơn, thế giới ấy có cả những câu chuyện về   liền với chữ tai một vần/ Đã mang lấy nghiệp vào thân/   “Bà ơi, sao tay bà nổi lắm con giun xanh thế này?”.
 chính cuộc đời bà, một cuộc đời đầy những thăng   Cũng đừng trách lần trời gần, trời xa/ Thiện căn ở tại   Với tôi, bà là một kho cổ tích - cổ tích trong những   NINH LÊ
                         NINH LÊ
 trầm, lam lũ, lên thác xuống ghềnh - khi ông mất   lòng ta/ Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Bà ngâm   trang sách và cổ tích trong cả những trang đời. Bà ơi!
 sớm, để lại cho bà một đàn con thơ lít nhít, lớn nhất   nga cả những câu ca dao: “Trăm năm tích đức tu hành/   Sao bà đi đâu lâu vậy? Ước gì lúc này tôi có bà ở bên,   cứ trêu chọc: “Năm hết tết đến rồi còn ăn ngô,
 13 tuổi, bé nhất vẫn chỉ là một bào thai 8 tháng chưa   Một lời thất đức công trình đổ đi”. Cứ mỗi lần nghe bà   tôi thèm lắm được nghe bà kể chuyện, thèm những   khoai sao” nhưng vậy mà cứ ham, cứ thích.
 kịp chào đời. Bà một mình gồng gánh, đầu tắt mặt   kể, bà ngâm, bà hát là tôi phải hỏi cho được ý nghĩa   tối mùa hè nóng nực nằm trên chiếc phản sắt cũ kỹ
 tối, lặn lội tảo tần nuôi các con bằng góc hàng xén   của những câu chuyện, câu ca đó là gì. Ấy vậy mà bà   được bà phe phẩy chiếc quạt nan cho mát, thủ thỉ   Chiều cuối năm tôi theo mẹ ra vườn. Mẹ
 bên phố Xi Măng, bên quán chợ Tây; nhọc nhằn hơn   chỉ cười hiền, kiên nhẫn giảng giải cho đứa cháu còn   những câu chuyện. Bà có sức hút kỳ lạ thay! Những   khom lưng tranh thủ với chiếc ô doa tỉ mẩn tưới
 nữa là những lần cuốc bộ trong đêm hay lúc mặt trời   non nớt nhưng lại lắm lời, hay lý sự. Ánh mắt bà xa   cơn gió lạnh đầu mùa khiến tôi thèm hơi ấm của bà   tường cây giống. Trong bước chân chậm rãi,
 chưa tỏ để sang chợ Kinh Môn đón từng củ sắn, củ   xăm. Bà kể tôi nghe về những câu chuyện cuộc đời,   trong những đêm đông gió rét. Tôi đã từng rất thích   mẹ vừa làm vừa thủ thỉ, mấy cây giống này ra
 khoai, mớ ốc kiếm chút đồng lãi ít ỏi nuôi đàn con   chuyện về ông nội tôi đi kháng chiến đằng đẵng bao   “công việc” chải đầu cho bà. Sợi tóc bà mềm, ít tóc   Giêng gặp nắng ấm chẳng mấy chốc mà lớn
 nhỏ dại đang chờ mẹ - chiếc phao cứu sinh duy nhất   năm, chuyện về những người bạn quanh bà, những   bạc lắm. Ngày bà ốm phải nằm một chỗ, bà vẫn nhất   như thổi. Cây giống của mẹ có nhúm cải bẹ, ít
 của cả gia đình.  người địa chủ bóc lột sức lao động, khinh bỉ người   định không chịu cho đứa nào cắt tóc của bà. Bà quen   cây su hào, cà tím và mấy loại đỗ. Số rau trồng
 Ngày tôi lên bốn, lên năm là những ngày cứ mỗi   nghèo. Là lúc bà giúp đỡ một người bạn đồng trang lứa   rồi cái vấn tóc trên đầu, cái khăn mỏ quạ mỗi lần đội   từ tháng mười, tháng mười một, một phần được
 buổi tối tôi lại được bố chở ra nhà bà chơi. Gian nhà   khổ sở lang thang quanh xóm chợ. Người bạn của bà   phải vuốt cho thật nhọn. Hàm răng nhuộm đen của bà   mẹ mang ra chợ Tết bán ngày hai lăm, hai
 gắn bó với bà từ thuở cơ hàn. Đó là minh chứng cho   chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai vì xấu hổ, vì đói khát,   mỗi lần cười ánh lên “nét cười đen nhánh sau tay áo”.   sáu còn lại thì để dành ăn Tết. Tết với nhà nào
 những dành dụm, chắt bóp, nhịn ăn nhịn mặc của   vì thèm cốc chè “ruồi” (chè đỗ đen) mà chẳng có hào   Bà bảo bà người cổ quen rồi, bà không thể giống cái
 bà. Bởi từ khi ông mất, mọi gánh nặng dồn lên cả   nào để mua. Là sự trìu mến của bà khi sẵn sàng giúp   cô gái lên tỉnh ngày xưa rồi về chẳng còn biết đâu là   chẳng biết chứ nhà tôi nhất định phải có món
 đôi vai gầy ấy. Dù ngôi nhà đã xuống cấp nhưng   đỡ những người khốn khó. Bà là người đầu tiên đã khai   gốc gác: “Nào đâu cái yếm lụa sồi/ Cái dây lưng đũi   rau trong mâm cơm để ăn đỡ ngán. Từ những
 bà vẫn chưa muốn rời đi. Bà cho rằng, chỉ ở đó bà   thông cái đầu non nớt của tôi, để tôi hiểu rằng không   nhuộm hồi sang xuân/ Nào đâu cái áo tứ thân/ Cái   đám rau của mẹ, tôi đọc được trong mâm cơm
 mới cảm nhận được hàng ngày có ông kề bên an   được khinh khi, coi thường người khác, hãy giúp đỡ, hãy   khăn mỏ quạ cái quần nái đen”. Vì thế mà quần áo   có món gì. Món cuốn rau diếp với mộc nhĩ,
 ủi. Chiếc phản sắt cũ kĩ, hoen rỉ là nơi con bé tôi   cho đi lúc mình có thể bởi cuộc đời chẳng ai biết được   cũ bà vẫn cất đi, thỉnh thoảng lấy ra rồi bà nhờ tôi xỏ   trứng, nấm hương, thịt xay. Món rau củ hầm
 mê tít trong những buổi tối nóng nực được đặt lưng   chữ ngờ. Biết đâu có ngày mình cũng sẽ sa cơ lỡ vận   kim cho bà khâu vá lại những chỗ rách để mặc. Mẹ   với xương lợn. Món nào món nấy đều ngon.
 lên đấy, cái cảm giác mát lạnh thật thích thú làm   thì sao. Sống như nào để hậu về sau.  tôi mua cho bà quần áo mới bà cũng ít khi mặc, chỉ   Quẩn quanh lại tới đám mùi già còn sót lại sau
 sao. Tôi lăn bên nọ, lăn bên kia còn bà ngồi kề bên,   Miền cổ tích đó là hình ảnh một người thiếu phụ   thích mặc mấy cái áo nâu bạc màu, sờn rách đó. Sau   khi được mẹ cắt phơi khô đợi nấu nồi nước tắm
 dùng chiếc quạt nan phe phẩy cho tôi mát. Bà bắt   xa chồng khi chồng phải đi chinh chiến. Sau này học   này ở vào cái tuổi dở dở ương ương, có nhiều thứ phải   cho cả nhà chiều cuối năm. Cái mùi nước tắm
 đầu kể chuyện, những câu chuyện trên trời dưới   bài “Chinh phụ ngâm” tôi lại thấy có bóng dáng bà   quan tâm hơn nên tôi đã ít nghe bà kể chuyện, nhiều   bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn còn nhớ được
 biển cho cái con bé 5 tuổi lúc nào cũng chỉ thích   tôi ngày còn trẻ trong khúc ngâm ấy, cũng vò võ đợi   lúc còn thấy khó chịu vì bà suốt ngày sờ sịt, khâu vá.   từng mùi hương nồng dịu nhẹ, của làn nước
 nghe kể, nghe hát.  chồng tám năm ròng rã. Bà còn tham gia đội du kích,   Nhưng lớn lên chút nữa tôi mới hiểu rằng bà hoài cổ   sóng sánh vàng và nhớ cả ý nghĩa trừ tà, xua
 Lên 5 tuổi, tôi thích bà kể những câu chuyện cổ   liên lạc, rải truyền đơn... Rồi bà bị lính Tây bắt lên đồn   bởi bà đã sống bao năm trong cái nghèo, cái khổ nên   đuổi những điều không may trong năm cũ nữa.
 tích, thích bà hát ru “Cái cò mày đi ăn đêm/ Lặn lội   tra hỏi, dí cả roi điện vào người cảnh cáo, bà vẫn can   cái gì cũng thấy tiếc, chẳng cái gì muốn bỏ đi. Hơn   Ảnh minh hoạ
 cành mềm lộn cổ xuống ao” rồi “Cái cò là cái cò   trường không hé nửa lời... Mãi rồi chúng buộc phải   90 tuổi, bà vẫn tinh tường, thông tuệ. Có sách gì hay   Chiều cuối năm, tôi đợi mâm cơm cả nhà
 quăm/ Chửa đi đến chợ đã chăm ăn quà/ Hàng bánh   thả bà ra. Bà lại trở về với gian hàng xén. Ngày ngày   là bà lại miệt mài đọc như thể tình yêu sách, yêu thơ,   uổi chiều trong khoảnh sân nhỏ màu rêu cũ phủ   bánh”; “Thằng út chạy ra vườn nhổ thêm mớ hành   đoàn viên. Bữa cơm cuối năm đánh dấu thời
 hàng bún bày ra/ Củ từ, khoai nướng, nữa là cháo   lính Tây đi qua, xì xà xì xồ thứ tiếng bản địa, thế là bà   yêu truyện đã ngấm vào tim.  Bkín theo thời gian, bố lật tấm cửa gian chính lỉnh   củ để bố cho vào làm nhân bánh được thơm”...   khắc Tết đã thực sự về. Mùi hương trầm thoang
 kê”. Tôi tò mò hỏi: “Bà ơi, cò quăm là cò gì ạ?”. Bà   cũng nhanh chóng “học lỏm” được ít tiếng Pháp và có   Sáu mùa hè đã qua và lại một mùa đông nữa sắp   kỉnh với đống lá dong, lá chuối, dây lạt gói bánh   Tiếng bố tôi ra rả bên tai. Rồi tiếp đến công đoạn   thoảng trên ban thờ bố đang khấn cúng, mùi
 cười rồi cốc trán tôi: “Cha bố chị! Hỏi cái gì cũng   thể giao tiếp cơ bản bằng thứ tiếng ấy. Bà dạy tôi đếm   sang. Lại một năm nữa phải chia xa bà rời cõi tạm để   chưng, bánh tét. Mẹ từ ruộng về “sốt ruột” giục giã:   bóc vỏ hành, vỏ tỏi, cạo cà rốt, bí đao, gừng cho   hoa ly, hoa huệ, hoa cúc, hoa đào thơm nồng
 phải tòng đầu tuyệt vĩ mới chịu”. Tôi mê cái cách kể   số từ 1 đến 10 bằng tiếng Pháp. Thú vị thật! Miền cổ   đến với một thế giới khác, một thế giới chắc chắn bà   “Liệu có kịp chín trong đêm không bố nó?”. Tay   mẹ làm mứt. Chưa hết, xong việc nhà lại lóc cóc   nàn khiến cho không khí xuân càng thêm nao
 chuyện đầy cuốn hút của bà. Nó vừa thể hiện một   tích trong tôi cứ thế rộng lớn dần thêm bởi những câu   sẽ có ông nội kề bên hôm sớm nhưng sao mà lòng   bố thoăn thoắt xúc nếp, chêm đỗ xanh, xếp lá, nở   ra vườn chuẩn bị mớ cỏ cho trâu bò trong chuồng   nức. Dù thuở hàn sơ cực khổ cho đến khi kinh
 người bà am hiểu lẽ đời, vừa pha chút gì đó hài hước,   chuyện cuộc sống đầy vất vả, nhọc nhằn của người   tôi vẫn mang một nỗi trống trải, bâng khuâng. Bà ơi,   một nụ cười rất tự tin: “Kịp chứ sao không kịp”. Mẹ   ngày mai ăn tết. Lúc làm việc giọng mẹ văng vẳng
 phụ nữ góa chồng với tám đứa con thơ nheo nhóc. Là   bà đã chắp cánh bay về một miền cổ tích khác thật      tế khá khẩm. Dù mâm cơm đạm bạc chỉ có rau
 câu chuyện về chính cha tôi mỗi trưa đi học về hỏi mẹ   rồi. Bà rời đi còn đứa cháu này vẫn mang trong mình   càm ràm, rằng mọi năm gói từ hai tám, hai chín tết,   bên tai: “Con người ta ăn tết, cũng để trâu bò ăn   cỏ vườn nhà, vài lạng thịt mới đụng trong tháng
 hôm nay ăn gì thì mẹ chỉ trực trào nước mắt mà khóc:   niềm ân hận vì những tháng năm cuối đời của bà cháu   năm nay mãi tận chiều ba mươi mới gói. Đám con   tết nữa chứ”. Những lúc đó tôi ước giá như mình có   Chạp thì ai nấy trong nhà cũng đều hạnh phúc
 Ngô bung!  chẳng kề cận được bên bà, để chăm sóc, để an ủi khi   thì cũng đang “đánh vật” với bộ ấm chén, kì cọ lư   phép thuật để công việc được nhanh chóng xong.  và vui vẻ. Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện rôm
 Tôi lớn lên, đi học tiểu học. Bà lại giả vờ đóng vai   bà vẫn có những niềm day dứt chưa kịp giải tỏa trước   hương, lau chùi ban thờ, nhà cửa.  Chiều cuối năm. Dường như nàng xuân vẫn   rả. Coi như là hết một năm dài đằng đẵng. Mọi
 làm chính học sinh để kiên trì ngồi hàng giờ nghe “cô   khi nhắm mắt xuôi tay. Viết những dòng này, cháu   Tôi có cảm tưởng ngày cuối năm thời gian trôi   chưa về hẳn, vẫn còn những cơn gió đông lạnh tái   ưu phiền xin gạt bỏ sang một bên, lúc bấy giờ
 giáo cháu” dạy học. Bà vờ như không biết chữ gì để   muốn nói với bà rằng bà đã đi xa nhưng miền cổ tích   nhanh hơn thường lệ. Vì mới loáng qua chưa xong   tê. Tôi “xà quần” với đống bát đũa trong chậu nước   chỉ nhường chỗ cho dự định, kế hoạch và nỗ lực
 tôi được say sưa giảng. Tôi hồn nhiên hỏi: Cháu đố bà   của bà vẫn vẹn nguyên nơi tâm hồn và trái tim của   việc này đã thấy thời gian trôi đi một khắc. Cảm   lạnh, tay chân ửng đỏ hết cả lên, mặt tím tái, miệng   trong năm mới.
 biết đây là chữ gì, đây là số mấy? Bà lắc đầu: “Thưa   đứa cháu bé bỏng của bà, bà ạ. Lòng cháu trào dâng   giác vội vã và những việc không tên cứ dồn hết   thở ra từng làn khói trắng. Vừa ngồi rửa bát lại nghĩ   Sau bao nhiêu năm trưởng thành rồi ngẫm
 cô giáo, tôi không biết ạ. Cô giáo dạy tôi đi!”.  niềm thương nhớ bà khi đọc lại những câu thơ trong   vào ngày cuối năm. Ngày còn nhỏ tôi chẳng thích   tới bếp lửa nấu bánh chưng của bố. Những ngọn   nghĩ, tôi mới ngẫm ra rằng, chiều cuối năm kh-
 Tôi là đứa cháu “gì cũng hỏi” nên rất hợp với bà,   bài “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa” của nhà thơ Nguyễn   ngày cuối năm một tẹo nào. Chắc hẳn nhiều người   lửa ấm sực bốc lên từ củi nhãn, củi vải, củi mít được   iến cho lòng tôi náo nức, bâng khuâng đến lạ
 được bà cưng. Đi đâu bà cũng dắt tôi theo. Tôi theo   Duy. Hình như, có bóng dáng của rất nhiều người bà,   từng là trẻ con mà ở quê thì cùng có tâm trạng như   bố phơi từ độ đầu tháng chạp khô đét. Xung quanh
 chân bà đi ăn cỗ, trên đường đi tôi cũng phải liên   người mẹ của cái “ngày xửa ngày xưa” trong đó:  tôi thôi. Bởi ngày cuối năm thì bất kể từ người lớn   bếp bố cũng quây thật nhiều trấu cho lửa được   kỳ. Nơi mà tình yêu thương, sự bình yên giản dị
 miệng hỏi, bà vẫn kiên nhẫn đáp lời những câu hỏi   “Mẹ ru cái lẽ ở đời  đến trẻ con đều phải luôn tay luôn chân làm việc,   đượm hơn. Mấy hạt thóc lép còn sót gặp lửa nổ lép   cứ len lỏi khắp tâm hồn của những người con
 ngây ngô đó, chẳng một chút phàn nàn. Có những lần   làm theo sức của mình. Nhỏ quá không làm được   bép trông nghe cũng vui tai. Thú vui của tôi khi ngồi   xa quê xứ sở. Dẫu đang ở nơi đâu, thành thị
 bị đau răng, bà bảo: “Cái răng nó làm khổ con người   Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn  việc nặng thì làm chân sai vặt cho bố mẹ, anh   trông bánh chưng không chỉ dừng lại ở đó mà còn là   hay nông thôn, chiều cuối năm trong tôi, trong
 ta hai lần cháu ạ. Đó là lúc còn nhỏ mọc răng nó làm   Bà ru mẹ... mẹ ru con  chị. “Thằng út đâu, vào rửa thêm xấp lá chuối cho   nướng ngô, nướng khoai thơm phưng phức. Mỗi lần   bạn đã trở thành thời khắc giá trị, của sự sum
 ta nóng sốt. Lần thứ hai là khi ta già rụng răng như bà   Liệu mai sau các con còn nhớ chăng”  bố. Xem chừng chỗ lá chuối này không đủ để gói   thấy mùi ngô, khoai nướng, mấy bác tới nhà chơi   vầy, quây quần bên nhau.
                                                                                                                                      Hạå Long
 Hạå Long
 56 Hạå Long  Xuân Ất Tỵ 2025  Xuân Ất Tỵ 2025                                                                                        Hạå Long        57
                   Xuân Ất Tỵ 2025
 Xuân Ất Tỵ 2025
   52   53   54   55   56   57   58   59   60