Page 144 - Báo Quảng Ninh - Số Tết Âm Lịch
P. 144
Đường làng
mùa Xuân
K hoảng nửa đầu tháng Chạp, một “cuộc vận
động” quy mô lớn nhất trong năm xảy ra trong
xóm tôi: “Tất cả những người dân trong xóm sẽ
cùng nhau đi “khoác áo mới” cho đường làng để chào u NINH LÊ
đón mùa Xuân”. Âm thanh của bác trưởng xóm văng
vẳng phát ra từ chiếc loa đặt giữa trung tâm nhà sinh
hoạt cộng đồng nghe sao mà háo hức quá. Như một
lời hẹn gặp, thúc giục mọi người tranh thủ thu xếp công
việc để cùng nhau đi khoác áo mới cho đường quê,
đón chào năm mới.
Đó giống như một ngày hội lớn. Từ sáng sớm,
chẳng cần ai phân công, đôn thúc, mọi người tạm gác
công việc cá nhân, tự nguyện mang cuốc, xẻng, dao,
rựa ùa ra dọn dẹp đường sá. Bắt đầu từ đoạn đường
gần nhà mình nhất. Mỗi người một việc: Người lớn phát
quang những bụi cây dại xõa ra mé đường, trẻ con
nhặt nhạnh rác thải, củi khô gom lại thành đống chở về
nơi tập kết rồi xử lý.
Thuở ấy kinh tế còn khó khăn, đường quê chưa
được đổ bê tông như bây giờ, mà còn là những đoạn
đường đất đỏ, sỏi đá lô nhô. Dọc hai bên đường, những
bụi cây, hoa dại mọc um tùm. Bởi vậy đường làng lúc
nào cũng mang một màu xanh ngát bao la. Có những
đoạn đường lại ngập tràn hoa xuyến chi, hoa ngũ sắc,
hoa mần trầu lung linh. Nhiều lúc ngang qua, tôi có
cảm giác mình như lạc trong xứ thần tiên mơ mộng.
Tiếng cuốc xẻng cộp cộp, tiếng dao chặt vào nhánh Minh hoạ: LÊ TUẤN
cây kêu răng rắc, tiếng lá cạ vào nhau xào xạc, tiếng
người cười nói xôn xao tạo nên một âm thanh thật gần
gũi, vui nhộn nghe như đâu đây Tết đang về rất gần và
mùa Xuân thì đương chớm nở. Gió tháng Chạp hanh mọi người xếp lại gọn gàng. Hai bên đường cây dại
hao lướt qua trên mái tóc người nông dân tảo tần rồi sà đã vào nếp, cành lá không còn lòa xòa vướng chân
xuống gò má lấm tấm những giọt mồ hôi thấy nao lòng người đi. Đi giữa đường làng, ai nấy đều hân hoan
thương những người dân lam lũ. Có đoạn đường mưa niềm vui, nắng Xuân vẫy gọi đùa vui trên vai, trong
xói mòn, lộ những chiếc ổ gà thật to, mấy anh thanh ánh mắt lấp lánh. Tôi thấy cả một niềm hân hoan rạo
niên trai tráng hùn sức đi chở những bao sỏi từ xa về rực ở trong lòng.
san lấp thật bằng. “Mùa Xuân mà đi trên đoạn đường Tôi lẽo đẽo theo chân mẹ xuống chợ ngày Xuân,
ổ gà như vậy thì coi sao được?”. Những lời thủ thỉ của đường làng nâng niu đôi bàn chân nhỏ nương theo
các anh nghe thấy thương làm sao. nhịp dặt dìu của đôi quang gánh nhịp nhàng. Mùa
Rồi mùa Xuân cũng dịu dàng bước tới, đường quê Xuân ấm áp vương rắc đôi sợi mưa bụi bâng khuâng.
bây giờ ngăn nắp và sạch sẽ vô cùng. Chẳng còn Mẹ giục tôi nhanh chân cho kịp buổi chợ sớm mai khi
những ổ voi, ổ gà lồi lõm, đá lớn, đá nhỏ cũng được tôi cứ mải mê ngắm nhìn những bông hoa dại hai bên
đường. Thật lạ, đi trên đường không biết bao nhiêu lần
nhưng mỗi độ Xuân về lòng tôi lại xốn xang. Vừa thân
quen lại vừa xa lạ. Mẹ tôi cười, rằng đường làng được
khoác áo mới thì phải khác, phải lạ. Hai mẹ con cứ thế
đi trong niềm vui của đường làng mới mà đến chợ.
Tôi xa quê hơn hai mươi năm, xa đường làng thân
thương. Giờ đây đường làng được đổ bê tông sạch sẽ,
tươm tất không còn sỏi đá, đất đỏ như xưa nữa. Để rồi
khi tôi cất bước rời xa đường làng mùa Xuân là nẻo
nhớ, nẻo thương rưng rưng biết bao nhiêu kỷ niệm. Cứ
mỗi độ Xuân về lòng tôi lại chộn rộn mong được về đi
“khoác áo mới” cho đường làng, được nghe giọng nói
mọi người kể chuyện, được thấy nụ cười tươi tắn trên
môi và một mùa hy vọng tràn trề..n
142 Quảng Ninh Xuân Ất Tỵ 2025
142Quảng Ninh
Xuân Ất Tỵ 2025