Page 77 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 77

cho dù nguyên nhân là do chị nhưng  sợ khi chạm mặt mẹ chồng. những khi có
            Thành không ruồng rẫy chị như người  Thành ở nhà còn đỡ chứ Thành vắng nhà
            đời vẫn thường làm, chị nhận thấy Thành  là chị sẽ không biết giấu mình vào đâu,
            cũng rất buồn. Thành vốn yêu chị và cũng  chị ước mình có phép tàng hình để tránh
            là người tâm lý, anh nhẹ nhàng vòng tay  mặt và ánh mắt xăm xoi của mẹ chồng.
            ôm lấy chị hằng đêm dùng những lời nói         chị đã nhiều lần nuốt nước mắt làm ngơ
            nhẹ nhàng an ủi chị. chị thì chỉ biết khóc,    khi mẹ chồng từ nói bóng gió đến xỉa xói
            ban đầu là những tiếng nấc cố kìm lại          trước mặt chị là thứ đàn bà điếc, không
            nơi cổ họng, sau dần bật ra thành những        biết đẻ.  chị đã nhẫn nhịn chỉ vì muốn
            tiếng  nghẹn  ngào  mang  một  nỗi  trách      được ở bên Thành.
            than, bất lực.
                                                               Thế mà đã hơn mười năm vợ chồng
                - rồi chúng ta sẽ ổn thôi vợ à... - Thành   chị sống bên nhau, Thành vẫn thương yêu
            nói thì thầm bên tai chị.                      chị như những ngày đầu. chị thầm cảm

                - Em thấy buồn quá anh ơi!                 ơn chồng và thấy mình có lỗi, chị biết chỉ
                - Không sao đâu em. cứ đợi thêm một        có tình yêu đủ lớn mới giúp anh sống tốt
            thời gian nữa rồi ta xin con nuôi. người ta    với chị bấy nhiêu năm. cảm nhận được
            nói, khi xin con nuôi về thể nào những         những gì anh dành cho mình chị lại càng
            cặp hiếm muộn sẽ có em bé ngay thôi.           thêm yêu anh, càng yêu chị càng tự thấy
                                                           mình ích kỷ. Tại sao chị lại bắt anh sống
                - nhưng bác sỹ kết luận là em vô sinh      cùng mình những bấy nhiêu năm trong
            mà.                                            sự thèm con đến cháy ruột? Tại sao chị lại

                - Kìa, chúng ta phải có lòng tin chứ  để anh phải khó xử với mẹ đẻ của mình
            em. Em hãy bình tâm lại, bên em còn có  và dòng tộc?  chị đúng là hẹp hòi, chị
            anh cơ mà.                                     không đáng được hưởng tình yêu và sự
                Đúng là những lời của Thành đã làm         hi sinh của anh. Đã nhiều lần chị bắt gặp
            chị bình tâm lại. chị lại nuôi hi vọng và      ánh mắt thèm muốn của anh khi nhìn
            chị không còn khóc nữa, nhưng hằng             những đứa trẻ nhà hàng xóm. có hôm vô
            đêm, khi tiếng ngáy đều đều của Thành          tình thấy Thành say sưa ngắm ảnh một
            cất lên thì chị vẫn thao thức nghĩ suy bao  em bé trong điện thoại mà chị suýt nữa
            điều. có lần buổi sáng thấy mắt vợ trũng  bật lên tiếng khóc. rồi chị khám phá ra
            sâu quầng thâm, khuôn mặt nhợt nhạt  trong điện thoại của anh cả bộ sưu tập
            vẻ thiếu ngủ thì Thành làm như giận dỗi  ảnh trẻ con, chị thương anh quá.
            mà mắng cho chị một trận. Thành bảo                Đã mấy lần chị định nói ra cái ý định
            em mà còn như thế là anh đi kiếm bà hai.       của mình với anh nhưng rồi chị lại không
            Biết là chồng yêu mình anh chỉ nói dọa         biết sẽ diễn đạt thế nào. chị biết chị chưa
            chị thôi nhưng câu nói ấy cứ in sâu vào        đủ dũng cảm để làm điều đó vì chị còn
            tâm trí làm chị thấy chạnh lòng.
                                                           rất yêu anh. nhưng rồi chị nghĩ, nếu yêu
                với  Thành, chị tin anh yêu thương  anh thì chị quyết phải nói ra điều ấy.
            chị thực lòng, nhưng còn mẹ chồng, họ
            hàng nhà chồng đã ngày càng anh chị                - anh! - chị rụt rè nói sau khi lên gân
            thêm áp lực. chị biết, bấy nhiêu năm làm       để suy nghĩ thoát ra thành lời nói - em
            dâu chị đã không làm tròn bổn phận của         muốn chúng mình ly hôn.
            mình, nhưng chị có muốn vậy đâu, chị               - Em nói gì? - anh nhìn chị vẻ nghiêm
            vẫn phải sống trong cảm giác tội lỗi và lo  trọng.

            VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)                                         77
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82