Page 74 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 74

Đào đã nở rồi
                         Đào đã nở rồi


                                                                                                             PHƯƠNG ANH



                   áng nay, thời tiết như lạnh hơn,  mấy mươi tuổi đầu tôi vẫn luôn chờ đợi
                   những sợi mưa mảnh, lây phây giăng  tết đến. chờ đợi trong sự rộn ràng, háo
              Skhắp chốn như một tấm màn mỏng  hức và thiêng liêng. Dù công việc có bận
              buông nhẹ xuống không gian. Đàn chim  rộn tới đâu, tôi cũng sắp xếp để về quê
              sẻ ríu rít chuyền từ cành đào này sang  bên mẹ sớm nhất. Tôi còn nhiều thời gian
              cành đào kia chao liệng đầy phấn khích.        để làm việc, để cống hiến nhưng mẹ thì
              Đâu đó, hương trầm thoang thoảng lẫn           không. Tuổi mẹ đã cao. Tóc mẹ đã bạc.
              với hương hoa ly, mùi bánh trưng mới           Mắt dần đục mờ. Tôi về để cùng mẹ gói
              nấu thơm hương nếp nương, vị đậm đà            bánh trưng, dọn dẹp bàn thờ, chăm tưới
              bùi béo của đậu xanh, ngầy ngậy của thịt       cây đào và cùng mẹ đợi bố về. Sau khi
              mỡ. Tết đến rồi thì phải. Không, Tết đến       hoàn tất mọi thứ chuẩn bị cho ba ngày
              thật sự rồi.  cây đào đầu hiên bố trồng        Tết, hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế dưới
              mấy chục năm, cội thân già nua sần sùi,        gốc đào. Mẹ bỏm bẻm nhai trầu, tôi nhâm
              cũ kỹ, hôm qua cành nhánh còn khô              nhi mứt dừa nghe mẹ kể về bố. Bố đẹp
              khốc, mốc meo vậy mà như một phép              trai, khuôn mặt vuông vức, vầng trán cao
              màu, sáng nay ở  mọi ngóc  ngách thân          và nụ cười tỏa nắng. Bố là người đàn ông
              cành đã bật lên những nụ hồng phơn             tuyệt vời nhất trong mắt mẹ và trong cả
              phớt như những hạt cườm nho nhỏ. cây           mắt tôi. Mẹ kể về bố mấy mươi năm. Bố
              đào phai này, bố đã kỳ công lên tận núi        mấy  mươi  năm  trong  tưởng  tượng  của
              rồng đánh về trồng tặng mẹ trước khi           tôi vẫn thế nhưng tôi vẫn thích được ngồi
              nhập ngũ vào chiến trường. ngày ấy, bố         dưới gốc đào phai núi rồng nghe mẹ kể
              mẹ mới cưới nhau được vài tháng và nụ          về bố.  Thỉnh thoảng, gió thổi nhẹ làm
              xuân là tôi đã lùm lùm trong bụng mẹ.          rơi những cánh đào phai lên mái tóc bạc
              Bố bảo khi đất nước hết bóng thù anh sẽ        của mẹ. với tôi, bố luôn là một điều gì đó
              về. Ở nhà em và con chăm cây đào này để        thật đặc biệt, thiêng liêng và anh hùng.
                                                             Từ  nhỏ, mẹ  vẫn bảo  tôi:  Đào  ạ, con  cố
              Tết đến, Xuân về như có anh bên cạnh.
              Em nhớ đặt tên con là Xuân nếu là con          gắng học thật giỏi để về kể cho bố nghe
                                                             nhé. Mấy chục năm, giờ tôi đã lớn, đã lấy
              trai. là Đào nếu là con gái nhé... Đợi mùa     chồng, sinh con mà tôi vẫn chưa có dịp
              xuân chiến thắng, đất nước hòa bình anh        gặp bố để kể về thành tích của mình. Tôi
              sẽ về bên mẹ con em mãi mãi.
                                                             đã góp nhặt những kỷ niệm, kết quả học
                  Thế mà hết mấy mươi cái tết mẹ con  tập, làm việc của mình gói ghém lại trong
              tôi vẫn đợi bố về. Mấy mươi năm hai mẹ  chiếc hòm  gỗ bố đóng cho mẹ đựng
              con vẫn cần mẫn chăm sóc, vun tưới  quần áo mong bố về để khoe. chiếc hòm
              cho cây đào phai của núi rồng nở hoa  đã đầy thành tích mà tôi chưa có dịp kể
              mỗi năm chờ đón bố về. Đấy là lý do mà  cho bố nghe. nhưng năm nay, tôi đã có

              74                                         VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79