Page 43 - Người Làm Báo Nam Định
P. 43
Ất
Xuân Tỵ
2025 4343
ĐI VIẾT BÁO
THỜI BAO CẤP
Ghi chép của GIANG PHONG
con vịt lại thò đầu ra khỏi rọ kêu cạc... cạc... Xe lướt
qua các cánh ruộng bát ngát, vẫn tiếng kêu cạc cạc
đều đều. Tôi vui vì chỉ hơn một tiếng nữa là sẽ về
đến thành phố, rồi về đến nhà, vợ và con ra đón,
vui nhìn thấy con vịt bầu trên xe.
Thời bao cấp ít được ăn thịt vì mỗi khẩu mỗi
tháng chỉ có tiêu chuẩn mấy lạng thịt. Nay có được
con vịt bầu hai, ba cân, ăn hoang cũng ba ngày mới
hết. Rồi tiết canh vịt… Mới nghĩ đến đây, nước
miếng tôi đã ứa ra. Ôi cái thời đói khát sao mà ‘man
di” thế. Nhưng mà vui, háo hức. Cho đến bây giờ
niềm vui ấy vẫn quanh quẩn bên tôi trong những
ngày giáp tết no đủ, ấm cúng này.
Nhà báo Giang Phong Tôi vừa đạp xe, vừa huýt sáo, lâng lâng vui
ao giờ cũng thế, cứ gần đến Tết nguyên đán, sướng thì tiếng con vịt kêu rất to, quoặc quoặc, rồi
nó vẫy vùng ra khỏi lồng, bay xuống bờ đê.
Tạp chí Sáng tác Nam Hà do nhà văn Chu
BVăn làm Tổng Biên tập đều cử tôi đi viết về Tôi vội vứt xe đạp bên đường, đuổi theo con
nông nghiệp cho số Xuân. Nam Hà lúc đó là hợp vịt nhiều lần vồ trượt. Bà con hợp tác xã đang làm
nhất hai tỉnh Nam Định và Hà Nam. trên đồng thấy tôi vất vả, cũng bỏ việc chạy lại giúp
Tôi chọn một hợp tác xã điển hình để xuống sức để bắt vịt cho tôi.
thực tế viết bài. Đó là hợp tác xã Hải Quang (Hải Con vịt cũng khôn, vừa nhảy, vừa đập cánh rồi
Hậu), một xã anh hùng về trồng lúa và tuyển quân bay xuống sông, vẫy đuôi, bơi ra giữa dòng thong
gửi ra tiền tuyến. dong kêu quoặc quoặc như chào tạm biệt.
Trong đầu tôi đã hình thành bài viết với nhan đề Trước sự vất vả, nhiệt tình mà không thành, bà
“Màu đỏ của hạt thóc”. Nghĩa là có được hạt thóc con hợp tác xã nhìn tôi thở dài hỏi: “Anh mua vịt
có được năng suất 5 tấn, 10 tấn, xã viên hợp tác xã ở chợ Cồn à?”
Hải Quang phải một nắng hai sương, đổ mồ hôi sôi - Không ạ, tôi là nhà báo, về làm việc với hợp
nước mắt và sản xuất dưới tầm bom đạn của máy tác xã Hải Quang, bà con cho để về ăn tết.
bay giặc Mỹ loại hung dữ như thần sấm, con ma… Bà con cười, tiếng cười rất giòn. Một thiếu nữ
Tôi tìm các nhân vật điển hình để phỏng vấn, nhìn tôi châm chọc “Của thiên giả địa đừng buồn
ghi chép, rồi lại phải theo các nhân vật ra đồng nhà báo ơi”.
để trải nghiệm, lấy thực tế cho bài viết được sinh
động. Cùng ăn cùng làm việc suốt một tuần lễ mới Tôi không buồn, tại mình vụng về để vịt nhà
đủ tư liệu để viết một bài bút ký. Bà con xã viên thành vịt giời.
đều khen tôi là một nhà báo chịu khó, lăn lộn với Đạp xe về đến thành phố, tôi rẽ vào chợ Mỹ
đồng ruộng như một người nông dân thực thụ. Tho, mua 10 quả trứng vịt để về khoe với vợ con
Lời khen ấy càng làm tăng thêm trách nhiệm của là hợp tác xã Hải Quang cho quà nhà báo về ăn tết.
tôi trước bài viết. Có câu “Trời không cho ai cả, cũng không lấy
Một tuần lễ ở với bà con hợp tác xã Hải Quang đi hết của ai(!). Đúng vậy, bài bút ký “Màu đỏ của
qua đi rất nhanh. Hôm chia tay để trở về tòa soạn hạt thóc” đăng trong Sáng tác Nam Hà, tôi được
Tạp chí sáng tác Nam Hà, bà con bịn rịn và tặng tôi giải Nhì trong Cuộc thi viết ký của Bộ Nông nghiệp
một con vịt để làm quà về ăn tết. Con vịt được nhốt ngày ấy.
trong một cái rọ, tôi treo trên chiếc ghi đông xe đạp. Tết này, ngẫm lại tết xưa, ngẫm lại những ngày
Xe tôi bon bon trên đường rải đá, thỉnh thoảng làm báo lòng vẫn thấy vui như Tết./.
NGƯỜI LÀM BÁO NAM ĐỊNH