Page 12 - Tạp chí Nha Trang
P. 12

phụ họa. Nhi là chị đầu nách thằng   nuôi  cả  gia  đình  gần  chục  miệng
           em  lên  ba  tuột  lên  tuột  xuống  tay   ăn  và  cái  bàn  đèn  thuốc  phiện  tàn
           kia bưng chén cơm kẹp cái muỗng     dư  của  thực  dân  phong  kiến.  Nhi
           để đút ăn. Trái banh định mệnh Vấn   ngược  lại  là  chị  cả  nên  cũng  chịu
           đá bay thẳng vô chén cơm của Nhi,   cảnh nhường đàn em ăn học, từng
           thế là Nhi túm áo thủ phạm lôi về   đi giữ trẻ cho nhà Tây, đi bán hàng
           nhà mắng vốn. Bà mẹ Vấn phải bới    rong, mặn mà có duyên. Ngày nào
           chén cơm khác đền cho. Nhà Nhi đã   Nhi  cũng  thấy  bầy  con  gái  lấp  ló
           nghèo mà nhà Vấn còn nghèo hơn,     trước nhà Vấn mượn sách mượn vở
           chắc có đứa ăn đòn.                 rồi  dấm  dúi  gì  đó.  Mấy  đứa  đó  là
             Hai nhà chỉ cách nhau cái hàng    nữ  sinh  khác  Nhi  lắm,  quần  trắng
           cây  thuốc  dấu,  loài  cây  thân  thảo   áo hoa, tóc dài quá lưng cột lơi bằng
           đứng thẳng cứng cáp mọc ken dày,    khăn mù soa, nói cười gì cũng che
           lá  và  thân  bẻ  ngang  có  mủ  trắng   miệng khúc khích. Nhi không đi học
           như sữa. Mỗi lần ra hàng rào ngóng   nhưng cũng biết chữ nhờ ẳm em tới
           qua nói chuyện là y như rằng cả vạt   trường coi ông thầy dạy học, rị mọ
           lá thuốc dấu bị ngắt vì cái trò chơi   vậy mà sau này thư từ tới tay là đọc
           kéo bong bóng. Chiếc lá khi bẻ gập   ro ro.
           ngang ứa chút mủ trắng, từ từ kéo      Toàn nói bâng quơ mà hiểu nhau
           hai  đầu  lá  ra  tạo  thành  cái  màng   hết. Cái cửa sổ nhà sau kê bàn học
           ngũ  sắc.  Rồi  so  kè  bong  bóng  của   của Vấn gần ảng nước chỗ ngồi rửa
           đứa nào to hơn đẹp hơn. Nhưng đến   chén  của  Nhi  từ  bếp  bước  ra.  Nay
           năm 16 tuổi thì Vấn và Nhi không    hai nhà đã có tường chắn với cái cửa
           bẻ lá vẹt rào nữa mà chỉ lụt lịt ngang   lùa bằng gỗ có song lỏng lẻo. Quan
           qua thật nhanh thôi.                trọng  là  mấy  con  yêu  nữ  lượn  lờ
             Vấn  nói,  “Nay  chuyển  cái  bàn   trước nhà Vấn sẽ không nhìn thấy.
           học  ra  sát  cửa  sổ  nhà  sau  cho  nó   Nhà Nhi khi đó đã cất lên một cái
           sáng rồi đó.”                       am nhỏ thờ Mẫu thường hầu đồng,
             Nhi: “Tháng này có tới mấy ngày   cha Nhi là cung văn, mẹ kế là đồng
           vía, mệt ghê”.                      đền, mẹ ruột âm thầm như tôi đòi
             Vấn  thư  sinh  tuấn  tú,  học  cao   trong nhà. Con nhang đệ tử sau 1954
           nhứt nhà, giỏi nhứt xóm, là con trai   thì  phát  triển  từ  miền  ngoài  vào  ồ
           út giữ hy vọng đổi đời cho một gia   ạt, am điện nở rộ. Nhà Nhi chưa kịp
           đình hoàng tộc lỡ vận. Đã vậy còn   làm  giàu  thì  cha  chết,  mẹ  kế  tiếp
           biết  đàn  hát,  biết  thổi  harmonica.   quản, mẹ ruột vẫn tiếp tục sống như
           Hai  anh  trai  thất  học  ra  đời  từ  rất   gia nô. Nhưng Nhi thì không.
           sớm lăn lộn trên khu đề - pô xe lửa    Vấn nói, “6 giờ nghe”. Nhi “Ờ”.



                                                                               11
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17