Page 61 - Bản tin Văn Hóa, Thể Thao và Du Lịch
P. 61

VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT

           nông chậm rãi dẫn trâu về chuồng. Trước cổng   nắng chiều nhàn nhạt.
           nhà đã cảm nhận được mùi thơm của cơm mới          Khói  lam  chiều  không  phải  là  thứ  khói  từ
           với vị mặn bùi của nồi cá kho và hương vị ngọt   bếp than đá, than tổ ong hay bếp dầu. Khói không
           ngào của nồi canh rau tạp. Tối đến, dưới ánh trăng   vội vàng như đốt một đống củi to, mà ung dung,
           đang lên, trên cái chõng tre, vợ chồng cùng bầy   nhàn tản. Ban đầu, khói lan nhè nhẹ, khói lửng lơ
           con nhỏ xúm xít bên mâm cơm đầm ấm. Trong    ngang những bụi tre. Để tạo thành khói lam chiều
           bữa cơm chiều của vùng quê, chỉ có tiếng cười   nhất thiết thứ khói đó phải được đốt lên từ ngọn
           trẻ thơ, lời trò chuyện nhỏ nhẹ về mùa màng của   rơm, gốc rạ hay cành cây, ngọn cỏ mà người dân
           các cặp vợ chồng. Cuộc sống tuy nghèo, đơn sơ   tận dụng.
           nhưng chứa chan tình yêu thương và ngập tràn
                                                              Nói  đến  khói  lam  chiều  là  người  ta  liên
           hạnh phúc.                                   tưởng đến nỗi buồn ảm đạm, đặc biệt là những kẻ
                 Chẳng biết tự bao giờ khói lam chiều - vị   tha hương. Khi xa quê, bất chợt nhìn thấy làn khói
           khói rơm nồng nồng khét khét như in hằn, ăn sâu   mỏng trong chiều hoàng hôn không ai không khỏi
           vào  tiềm  thức  của  tôi.  Chỉ  biết  rằng,  những  sợi   bâng khuâng với những kỷ niệm của thời thơ ấu.
           khói ấy là chan chứa biết bao tình cảm, là linh hồn   Bởi, khói lam chiều bắt nguồn từ những thứ thân
           của làng quê nơi tôi sinh sống. Làng tôi,  người   thuộc nhất với làng quê, còn những thứ xa vời thì
           dân chủ yếu sống bằng nghề nông nghiệp, quanh   chẳng thể nào mà bịn rịn. Chẳng thế mà nhà thơ
           năm suốt tháng với cái cày, cái cuốc, vất vả là vậy   Thôi Hiệu (Trung Quốc) trong bài Hoàng Hạc Lâu
           nhưng ai ai cũng luôn luôn lạc quan, yêu đời.  Tôi   đã thốt lên: “Quê hương khuất bóng hoàng hôn/
           lấy làm tự hào khi sống trong tình làng, nghĩa xóm   Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai” (Tản Đà
           với những tình cảm chân chất, mộc mạc ấy. Bao   dịch). Còn với thi sĩ Huy Cận của ta thì “Không khói
           người con của quê tôi đã rứt ruột ra đi làm ăn ở
           những phương trời xa nhưng mỗi dịp tết đến hoặc   hoàng hôn cũng nhớ nhà” khi nhìn dòng “Tràng Gi-
                                                        ang” hùng vĩ trong cảnh hoàng hôn mà ông không
           hội làng là họ lại trở về tụ họp với gia đình, xóm
           làng. Lớn lên tôi mới hiểu được những lời dạy của   giấu nổi nỗi buồn nhớ nhà, nhớ quê hương da diết.
           bà: “Sau này cháu có học cao, đi xa thì cũng đừng   Chiều  tà  bao  giờ  cũng  vậy,  những  cánh
           bao giờ quên quê hương, quên nguồn cội gốc rễ   diều no gió cứ bay ngạo nghễ giữa bầu trời cao tít.
           của mình ở đây nhé”. Dù bà đã đi rất xa nhưng lời   Những cánh diều tuổi thơ cứ thế bay cao, bay xa.
           của bà vẫn văng vẳng bên tai mỗi khi tôi tìm về   Có một điều mà tôi chiêm nghiệm sau bao năm
           miền ký ức.                                  tháng sống với quê hương, đó là dù cánh diều kia
                Có lẽ, trẻ con thành phố bây giờ (thậm chí   có xấu có đẹp, có bay gần bay xa, dù tiếng sáo
           cả nông thôn nữa) ít đứa biết đến khói lam chiều.   có trong trẻo hay gợn đục…thì tất cả đều có một
           Những bữa cơm nơi thành thị chủ yếu được nấu   điểm chung là được nối bởi một sợi dây duy nhất,
           bằng bếp ga, bếp điện… thật hiếm có nhà nào nấu   đó là sợi dây vô hình nối với quê hương, nối với cội
           bằng củi. Đun nấu bằng rơm, bằng rạ hay bằng   nguồn. Khói lam chiều cũng giống cánh diều kia.
           những lá khô lại càng hiếm hơn. Còn ở nông thôn,   Thật đáng quý biết bao.
           khi đời sống của người dân khá giả, những ngôi     Những ngày cuối Thu, bắt đầu se lạnh với
           nhà  gạch  khang  trang  mọc  lên  thay  thế  những   gió mùa về xen qua những cánh đồng và đưa khói
           ngôi  nhà  tranh.  Nhà  đẹp  nên  chẳng  mấy  người   về phố. Khói đem mùi vị của đồng áng vào từng
           còn nấu bếp rơm, bếp củi. Và để tránh cho xoong   ngõ ngách, lách vào từng ký ức, từng kỷ niệm và
           nồi bị nhọ đen nhẻm thì người ta cũng dùng bếp   vị của bếp rơm, vị của nồng ấm ùa về… Giờ dù có
           ga, bếp điện. Vì thế, mà trẻ bây giờ chỉ biết đến   xa quê và màu thời gian có phai thì mùi lúa chín,
           những ngọn lửa vô hồn màu xanh rờn, không có   mùi rơm rạ, mùi của khói lam chiều, của mùa gặt
           khói  và  dường  như  chẳng  chút  mảy  may  rung   vẫn không hề phai nhạt trong tâm hồn và ký ức
           động  trước  làn  khói  lam  chiều  phất  phơ  trong   tuổi thơ tôi./.


          56                   Bản tin VĂN HÓA, THỂ THAO VÀ DU LỊCH HƯNG YÊN SỐ 93 QUÝ IV/2024
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66