Page 66 - Người Làm Báo Hưng Yên
P. 66
Số 95 - Xuân Ất Tỵ Người làm báo Hưng Yên
Người làm báo Hưng Yên
Trang văn nghệ
Hương mùa xuân
Truyện ngắn BÙI THU HẰNG
ái Hẹn hết chạy ra chạy vào con ngõ nhỏ
tí hun hút, nó chăm chú ngắm bức ảnh mẹ
Cnó trên bàn học, rồi lại ra cổng ngóng. Sao
hôm nay mẹ về muộn thế nhỉ? Mọi khi giờ này,
mẹ đã có mặt ở nhà, giục nó đi tắm, nấu cơm
cho nó ăn cơ mà…
Bức ảnh mẹ nó bên cái xe rác cao ngất, chiếc
khăn che kín chỉ hở đôi mắt với ánh cười rạng
ngời lấp lánh dưới vành mũ màu xanh. Mẹ nó
mặc trang phục cũng màu xanh với những đường
kẻ vàng óng ánh trông thật gọn gàng duyên dáng
làm sao. Mẹ luôn đẹp trong mắt nó, cho dù mẹ
có đứng bên cả núi rác giữa không gian khô cứng
của phố phường, tay cầm cái chổi. Mẹ bảo đây là
bức ảnh kỷ niệm cái ngày mẹ nó chuyển từ công
việc cũ sang công việc mới, công việc của người
quét rác ở Công ty vệ sinh môi trường thành phố.
Mẹ từng kể không biết bao nhiêu lần về bức ảnh
đáng nhớ trong đời với niềm tự hào, mẹ truyền
vào con bé cảm xúc khó tả. Là nỗi xúc động
trong trẻo khi thấy mình được làm công việc ý
nghĩa, cụ thể và có ích… Ðang mải mê ngắm Minh họa: Thanh Hưng
nhìn thì Hẹn nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc
của mẹ từ ngoài cổng. Mẹ tắt máy, dắt xe, phía sẽ chạy ra kia mách các bác trong xóm đi báo công an.
trước là mấy của su hào, mớ rau cần, dăm quả Người đàn ông tỏ ra bất ngờ, điên tiết, ông ta sững lại,
cà chua cùng một con vịt đồ chơi màu đỏ bằng rồi gào lên:
cao su. - Mày trông cũng chả khác mẹ mày lắm đâu! Cùng
- Mẹ đã về! lắm thì rồi cũng giống cái con mẹ mày thôi, cứ chờ xem!
Nhưng, ngay phía sau mẹ lại là một chiếc xe Rồi lão ta gườm gườm nhìn Hẹn, sau đó dong xe
máy màu đen bóng loáng đỗ ập vào sân. Trên xe máy, lảo đảo đi ra khỏi cổng, suýt nữa thì ông ta ngã ở
là người đàn ông lạ mặt. Trên tay lái lủng lẳng chỗ ngoặt. Cái bóng gù gù to béo của ông ta khuất dần.
túi thức ăn sẵn, vài lon bia. Mẹ nó bỏ mũ bảo Lão đi rồi, mẹ ôm nó khóc nức nở, thấy vậy, con bé hốt
hiểm, tháo khẩu trang, tuyệt nhiên không nói hoảng khóc theo, vừa khóc nó vừa hỏi mẹ:
một lời. Người đàn ông lạ mặt vẫn theo sau mẹ - Cái ông đó là ai thế mẹ? Sao ông ta lại biết mẹ con
nó, vừa đi, ông ta vừa hát mấy câu cải lương rồi mình ở trong này?
cười ha hả. Hẹn cũng chả biết ông ta đang hát bài - Ăn cơm đi, bé con biết gì mà hỏi vặn, hỏi vẹo!
gì và thỉnh thoảng có lời đe dọa mà con bé nghe Mẹ nó gắt với nó, lâu lắm rồi, nó không bị mẹ mắng
không rõ. như thế. Rồi mẹ tắt điện vào trong giường nằm. Nó biết,
- Sướng không biết đường sướng, lại thích mẹ đang khóc một mình. Có bao giờ mẹ như vậy đâu.
đi quét bùn quét rác phỏng? Tao xem được mấy Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ nhỏ tới giờ chưa
bữa? một lần nó được nhìn thấy bố. Mẹ bảo bố nó đã có vợ
Mẹ nó vẫn không hề nói một câu, vào đong khác rồi, nhưng không hiểu sao nó không tin vì nếu thế,
gạo nấu cơm. Con bé ngạc nhiên tột cùng, chưa bố nó vẫn phải về thăm nó hoặc gọi điện cho nó chứ.
hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trong ngôi nhà của Ðến khuya, nó đóng cửa, lên giường ôm lấy mẹ, mẹ nó
mẹ con nó. Ngôi nhà chỉ có hai người, chưa từng quay ra xoa đầu, hôn trán nó, rồi vỗ về “Mẹ xin lỗi con
có người thứ ba. Nó nhìn mẹ, mẹ nó thản nhiên gái, sau này mẹ sẽ kể cho con nghe tất cả, rồi con sẽ
thay quần áo, người đàn ông định chạy tới thì hiểu”. Còn lúc đó, nó chả muốn hiểu gì nữa, nó muốn
bị mẹ nó đẩy ngã. Thấy mẹ như đang gặp nguy được ngủ một giấc ngon lành bên mẹ. Tự dưng, một nỗi
hiểm, con bé chạy ra sân, ôm lấy cây chổi dài, sợ mơ hồ len lỏi trong lòng, nỗi sợ không có mẹ ở bên.
giơ vào mặt người đàn ông. Giọng con bé thất Buổi sáng, khi mọi người còn đang ngủ thì mẹ nó đã
thanh: phải dậy lâu rồi. Mẹ phải ra khu tập kết để nhận xe đi
- Ông không được động vào mẹ cháu, cháu làm công việc quen thuộc hàng ngày trên từng con phố.
66 66