Page 67 - Văn Nghệ Đồng Tháp
P. 67
tôi chỉ tự trách mình. Tôi quá yêu sự - Chuyện mày với con Trúc - Nhìn hai đứa bây thành đạt kinh hoàng của người miền Trung,
tự do của bản thân tự hủy đi những sao rồi? anh mừng, mừng lắm. Anh công nhận làm thảm họa của người miền Bắc,
cơ hội đến trong cuộc đời. Những con Trúc hay hơn anh. Trúc nhìn ra nhưng với người miền Tây Nam
- Tùy duyên!
người sinh ra ở những vùng đất bao được tài năng của em, anh thì không. Bộ, lũ là bạn, là một cơ hội, là một
la bát ngát, cò bay thẳng cánh, bản Nói tùy duyên là tôi tự dối lòng. mùa bội thu cho tầng lớp nông dân
- Em mà tài cán gì, Trúc mới
tính phóng khoáng, yêu tự do thích Tôi nghĩ với nàng tôi đã hết duyên. nghèo. Đất Đồng Tháp quê tôi, thời
tài. Mọi chuyện trong nhà là một tay
sự tự tại. Nhưng sống mà quá nuông tiết thì hai mùa mưa nắng, làm lụng
Một làn nữa nàng về quê tôi khi Trúc lo, Trúc mới là bộ chỉ huy, em
chiều bản thân, khi cần một sự nhẫn thi quanh đi là mùa khô quẩn lại mùa
cơn lũ vừa đạt đỉnh, khi nước đã phân chỉ là thiên lôi, Trúc sai đâu đánh đó.
nại, họ lại không thể. Một chuyến đi nước. Khô làm ruộng rẫy, trồng lúa
đồng. Gặp nhau, hai chúng tôi nhìn
xa tuy không dài, nhưng cơ duyên ắp - Thiên lôi như em cũng là bắp ngô khoai, “tích cốc phòng cơ”
nhau trân trối. Thật lâu, tôi nắm lấy
đầy. Tôi chợt ngộ ra nhiều điều mà thiên lôi có tài, đánh là thắng. Lính sống qua mùa nước. Nước thì câu
tay nàng.
ngày xưa tôi không thể. Tôi chợt thấy vậy kêu là lính chiến. lưới, den dớn, bắt cá làm mắm, phơi
mình lớn hơn, khôn hơn và ắp đầy - Rất vui khi gặp được em, anh khô để dành cho những ngày khốn
- À, lính chiến thì được, danh
những nỗi ưu tư. nghĩ là cả cuộc đòi này chắc anh khó. Đất quê tôi đã bao đời như thế,
này em nhận, dô, trăm phàn trăm
không bao giờ còn nhìn thấy được người quê tôi hòa với thiên nhiên,
về quê trong những ngày đầu nghen.
em nữa. thuận với đất trời, “trên cơm, dưới
của một mùa nước nổi, sông ngập
Thằng Tèo, thằng Cà, đi cá” mà vô tư sống và cũng vô tư
tràn, nước đục ngầu, phù sa đổ về - Anh tệ lắm, anh về mà không
nghĩa vụ cùng thời về cũng làm ăn nghèo.
cuồn cuộn. Nước chớm đồng, dân nói với em một lời, anh làm em giận,
phất phơ. Vợ con đùm đề, mùa nước
làm dớn lao xao cắm cọc xí phần. em tức... Quê em hai mùa mưa nắng,
thì no, mùa khô thì đói, chiều bắt
Những nơi có dòng chảy như cống,
- Anh xin lỗi, anh nghĩ điều đó mâm lai rai xị đế, có hôm cũng rủ hai thôn nghèo nối liền bờ đê....
mương, đường thoát nước, dân làm
là tốt cho em. tôi. Nàng từng bảo: “ Không có em,
dớn đua nhau cắm cọc xung quanh. Sống không lo âu, chẳng bận
chắc anh cũng giống như vậy. sống
Nơi có dòng chảy, cá tôm đi nhiều, Nàng gục đầu vào vai tôi nghẹn tương lai không màng quá khứ. Cơm
dễ trúng. Ra quân, tiền để dành, tiền ngào thổn thức. vậy là cứ vô tư nghèo”. Tôi cười: ngày hai bữa, chiều sương sương xị
“Nhưng anh có em mà, sao nghèo”.
thưởng, tiền chế độ các kiểu, cộng đế, rao một câu vọng cổ: “Hiu hiu gió
- Em đã từng nói với anh, yêu Người cùng quê từng là đồng đội, khi
tất cả cũng hơn ba chục triệu, tôi đập thổi đầu non, mấy thằng uống rượu
hết vào những đường dớn. Thằng là không hối tiếc, em chấp nhận hết. có miếng ăn, tôi không quên. Giờ cả là con Ngọc Hoàng...” đời như tiên.
hai là “công thần” trong công ty Trúc
Tèo xóm trên, thằng Cà xóm dưới ra * Tôi thích cuộc sống đó và từng tu tập
Phùng, chạy cá chạy mắm giỏi lắm,
quân cùng đợt, chúng mua xe vi vu, với đám bạn trong xóm nướng con
* * nàng thường khen tấm tắc. Đôi khi
tìm tôi bóp kèn inh ỏi. Thấy tôi mua lóc, chiên vài con sặc, nước mắm sả
tôi cũng không hiểu, có chuyện tôi
lưới dớn nó cười, tôi buồn chúng rêu ớt, ốc đồng luộc, chiêu một ly đế, đã
“Trúc Phùng” là thương hiệu sai mấy ảnh quằn quằn, chậm chạp,
rao tội trèo cao, quen em sếp nên té .. .đời thế mới đời.
mà hai chúng tôi xây dựng sau hơn
đau, ráng chịu. Xưa, tôi nổi điên, tôi nàng nhờ một tiếng, mấy ảnh chạy re
mười năm chung sống. “Trúc Phùng” Nếu không có một cuộc đi xa,
sẽ phân bua, sẽ tìm tụi nó tính sổ. re. Bởi, người có năng khiếu chỉ huy,
là thương hiệu nổi tiếng về các loại có khác, nàng hay. Nhậu với sếp, hai không có một bước ngoặt, đời tôi sẽ
Giờ tôi chỉ thấy mình cười, bỏ qua.
mắm đồng từ mắm cá linh, cá chốt, thằng đâu thiếu phần. Nghe sếp khen không có gì khác. Cùng một chuyến
“Trước khi chờ Thượng Đế cho mình
cá trèn, cá lóc. Mắm nước thì có đi, cùng cảnh ngộ, nhưng cơ duyên
cơ may, đầu tiên mình phải tạo cho tôi, hai thằng lao nhao.
mắm cá đồng, mắm cá linh, và đặc tôi khác. Giờ có miếng ăn, cuộc sống
mình cơ hội”. Một lần nào đó nàng
biệt là nước mắm tép. Tép bây giờ - Nói lính chiến nó sao bằng tất bật, vui thì cũng có vui, sướng thì
đã từng nói với tôi như vậy. Giờ có
hiếm và đắt, nên muốn ăn được nước hai thằng em.
cơ hội, tôi triệt để tận dụng, số tiền cũng có sướng, nhưng tận trong sâu
mắm tép, phải trên một triệu mới có thẳm, tôi thấy mình như xa vắng một
hơn ba mươi triệu, tôi làm thêm bảy - Nó làm cá giỏi chớ mua cá
được chai một lít. Nàng giỏi, nàng thứ gì đó, mơ hồ như mất mát cái đó
đường dớn. Sửa năm đường dớn cũ, dở ẹc. Trong cái Trúc Phùng này hai
học hết những ngón nghề làm mắm rất đỗi thân thiết. Đôi khi cái tính thật
tổng công mùa nước nổi năm nay tôi thằng em mới “chiến” nè.
của má, rồi nàng sáng tạo ăn nên thà khờ khờ dễ tin của người miền
đóng được mười hai đường. Nước làm ra với thương hiệu mắm “Trúc sếp đè đè tay ra dấu.
tràn đê, cá linh đầu mùa mỗi sáng Phùng”. “Đồng vợ, đồng chồng”, Tây lại là “đặc sản” của người vùng
thu hơn hai chục ký. Dân chạy cá thu - Thôi được rồi, tôi uống với miền khác. Và biết đâu “vô tư nghèo”,
đồng cam cộng khổ, giờ chúng tôi “nghèo một cách hồn nhiên” cũng là
tại đồng ký trăm rưỡi, đổ sáng chiều cũng có một cơ ngơi nho nhỏ. Xưởng ba cậu lính chiến nè được chưa, dô.
kiếm ngày trên năm triệu, má cầm chế biến của nàng, mùa cao điểm có Tôi cười, nhậu là phải ồn ào, một thứ đặc ân khác mà Thượng Đế
tiền mừng rơi nước mắt. trên trăm công nhân, đa phần là phụ vậy mới vui. ban tặng cho người dân vùng đất này.
nữ tại địa phương. Bạn dớn của tôi Khi quá tất bật, quá rủng rỉnh,
- Thằng Phùng đi bộ đội về nó *
không nhiều, cao trào chỉ hơn hai con người thường muốn mình thanh
nên người rồi, biết làm ăn. Ráng làm
chục. Ngoài nguồn cá khai thác, nàng * * thản, tập buông bỏ, loại sân si.. .Lắm
rồi mẹ để dành tiền cưới vợ cho con.
còn thu mua thêm bên ngoài, vậy mà khi “hồn nhiên nghèo” cũng là một
Nghèo mà không tiền, người ta khi.
có khi hàng làm không đủ bán. Khi Khuya, tiệc tàn, ông anh cả thứ hạnh phúc. Nhưng có lẽ thứ hạnh
Nghe, tôi chỉ cười, c ố gắng chúng tôi thành công, người thân ai mệt, nằm trong phòng khách. Tầng phúc đó giờ đã lìa xa tôi. Có chăng,
làm là phận làm con. Còn cưới vợ... cũng mừng, cũng khen. Trước mặt hai của ngôi nhà là nơi dành riêng ba tôi, nội tôi, những lớp người đi
tôi biết sẽ rất lâu, rất lâu nữa tôi mới mọi người nàng lúc nào cũng đẩy của vợ chồng tôi. Nàng còn đâu đó trước được ân trên ban phát. Bởi chỉ
quên được nàng. “ Yêu là không hối tôi lên, khen tôi siêng năng tháo vát, dưới bếp dọn dẹp, tôi thấy mình ngồi ở cõi thiên đường con người mới có
tiếc!”, tôi từng chảy nước mắt vì câu cần mẫn, chịu thương chịu khó. Còn bên bình trà nhìn ra đồng nước. Đêm thể vô tư sống và hồn nhiên nghèo.
nói đó của nàng và tôi cũng không hề tôi, tôi biết, nếu không có nàng, tôi trăng, mặt nước trên cánh đồng leo Thời “trên cơm dưới cá” đã lùi xa
hối tiếc chọn về đây sống bên ba má. sẽ không có cuộc sống như bây giờ. nheo ánh bạc. vào dĩ vãng, giờ kiếm được miếng
Đôi khi một mình giữa đồng nước Nàng là nhà chiến lược, là người ăn, bắt được con cá là quá khó, quá
Lại một mùa lũ mới, nước về,
mênh mông hoang vắng, nhớ tới hoạch định sáng lập ra thương hiệu cực. Đổ tồn tại, để phát triển, người
đồng mênh mông. Vài tháng trước,
nàng tôi thấy lòng mình ấm áp. Nàng “Trúc Pliùng”. miền Tây bây giờ phải biết vận dụng
đây là cánh đồng bát ngát, lúa vàng
là một ký ức đẹp mãi mãi không phai. tư duy, phải năng động, sáng tạo...
Ông sếp, ông anh cả của nàng rực ngút ngàn, giờ là nước mênh
Một lần má tôi hỏi. về đây nhậu, khen. mông, đồng thành biển. Lũ...là nỗi N.P.T
SỐ 1-2 XUÂN ÁT TỴ 2 0 2 5 võnnọhệ 63
THÁNG 1&2-2025